Trần Phong nhìn Vương Bác Thần, cười lạnh nói: “Còn muốn có sau này sao? Hai người cũng xứng nói hai từ bạn học sao? Hai người không phải cho rằng Bác Thần nghèo, xem thường Bác Thần sao? Cho rằng tôi không biết hai người vừa rồi làm gì, nói cái gì? Tự tát, xin lỗi!!”
Trần Phong quát một tiếng, Trần Thiến và Hồng Mai lập tức quỳ xuống.
Miệng méo xệch giống như miệng heo, rất không tình nguyện mà tát chính mình.
“Vương Bác Thần, tôi sai rồi, xin lỗi.”
Tát xong 50 cái tát này, mấy ngày này bọn họ cũng đừng hòng gặp người khác.
Vừa rồi bọn họ hung hăng cỡ nào, bây giờ thì hèn mọn cỡ đó.
Trần Thiến và Hồng Mai vừa tát, vừa oán độc nhìn Lương Ngọc Đình.
Độc ác nói: “Cậu Trần, đây đều là Lương Ngọc Đình sai chúng tôi làm, buổi tụ tập bạn học ngày hôm nay đều là cô ta sắp xếp, năm đó Vương Bác Thần từ chối cô ta, cô ta oán hận trong lòng, chính là vì để báo thù Vương Bác Thần.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lương Ngọc Đình lập tức thay đổi!
“Tiện nhân, các người nói vớ vẩn, các người nói vớ vẩn.”
Lương Ngọc Đình bị dọa hỏng rồi, vội nói: “Cậu Trần, bọn họ nói vớ vẩn, cố ý vu khống tôi.”
Trần Phong lạnh lùng liếc nhìn, nhìn sang Vương Bác Thần, tim đập thình thịch, nhưng vì không để lộ thân phận của Vương Bác Thần, anh ta cố ý nói: “Bác Thần, cậu xem nên xử lý như nào.”
Đám người Lương Ngọc Đình vô cùng sợ hãi nhìn Vương Bác Thần.
Không dám tin, Vương Bác Thần trở thành kẻ ăn bám lại có quan hệ tốt như vậy với Trần Phong.
Bọn họ trước đây không phải không ưa nhau hay sao?
Trần Phong bây giờ sao chủ động bảo vệ Vương Bác Thần như vậy?
Tuyệt đối không nên, không nên đắc tội với Vương Bác Thần.
“Buổi tụ tập bạn học, ha ha, buổi tụ tập bạn học.”
Vương Bác Thần đứng dậy, cười ha ha một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tôi vốn cho rằng mọi người nhiều năm không gặp, giữa các bạn học với nhau, cho dù trước đây có xích mích gì, cũng đều sẽ trở thành ký ức tốt đẹp. Tôi vốn cho rằng, giữa chúng ta, cho dù sẽ xuất hiện một chút so sánh, đó cũng là điều bình thường, sẽ không xem thường bạn học nào cả, càng sẽ không tiến hành công kích cá nhân. Xem ra, tôi sai rồi.”
Trần Phong mồ hôi lạnh đổ như mưa.
Nghĩ tới chuyện mình làm ở cửa của cuộc đấu thầu thì cảm thấy rất xấu hổ.
Đúng thế, chúng ta là bạn học, tại sao phải tăng thêm nhiều chuyện khiến người khác không vui như vậy chứ.
Nếu ở cửa cuộc đấu thầu, anh ta chỉ dùng quan hệ bạn học mà đối đãi với Vương Bác Thần, vậy thì bây giờ, dựa vào quan hệ bạn học cũ, nhà họ Trần bọn họ cũng có thể tham gia dự án xây dựng thành phố mới rồi.
Nghĩ tới chuyện này, Trần Phong hận không thể tát mình hai cái!
“Trong mắt của các người chỉ có tiền, tôi có thể hiểu, dù sao lăn lộn trong xã hội, ai cũng rất khó. Các người xem thường tôi, tôi cũng có thể hiểu, dù sao theo các người thấy, sự nghiệp của các người ai cũng có thành tích, mà tôi chỉ là một kẻ ở rể ăn bám. Nhưng các người không nên xem vốn liếng của các người trở thành cảm giác ưu việt khi sỉ nhục tôi.”
Vương Bác Thần rất thất vọng về những người bạn học này.