Mục lục
THẦN CHỦ Ở RỂ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 193


Hồng Mai chế giễu nói: “Ha ha ha, Ngọc Đình, tôi nói cậu không biết tự lượng sức mình rồi mà, cậu Trần sao có thể nhìn trúng cậu chứ.”


Trần Thiến nói móc: “Cậu Trần có mỹ nữ nào chưa từng gặp chứ, Ngọc Đình cậu thật sự là tự mình đa tình quá rồi.”


Hồng Mai lại nói: “Tôi từ lâu đã bảo cậu đừng phí tâm tư, bớt tâm cơ đi, cậu không nghe, bây giờ tự mình chịu khổ rồi.”


“Các cậu…”


Lương Ngọc Đình tức giận nhìn Trần Thiến và Hồng Mai, tức tới nỗi cả người phát run.


Bạn tốt của cô ta vậy mà vào lúc này phản bội cô ta!


Tiện nhân, tiện nhân!!


Hai người tại sao đối xử với tôi như vậy?


Tôi bạc đãi hai người chỗ nào chứ? Hai người vậy mà phản bội tôi!!


Cô ta phẫn nộ nhìn hai người, vừa xấu hổ vừa tức giận ngồi xuống.


Lương Ngọc Đình trước đó còn cao ngạo giống như con chim khổng tước, bây giờ giống như một con gà mái gà trụi lông, không ai đếm xỉa tới cô ta.


Cô ta nhìn sang Vương Bác Thần, cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác bị mọi người chằm vào.


Cuối cùng cũng trải nghiệm được loại cảm giác bị người ta sỉ nhục là như nào.


Nhưng, trong ánh mắt của Lương Ngọc Đình đã tràn ngập oán độc.


Vương Bác Thần, đều là do cậu gây ra.


Nếu hôm qua không gặp được cậu, tôi sẽ không tổ chức buổi tụ tập này.


Tôi cũng sẽ không muốn trả thù cậu!


Đây đều là lỗi của cậu!


Tôi bị cậu Trần sỉ nhục, bị mọi người nhằm vào, tất cả đều do cậu hại!


Cậu đợi đấy cho tôi, tôi sớm muộn gì cũng đòi lại!


Lương Ngọc Đình tức tối uống một ly rượu, những bạn học trước đó cung kính cô ta, bây giờ không có một ai ngó ngàng tới cô ta.


“Trình Vụ, cậu thích chơi trò chơi sao? Nào, chúng ta chơi một trò chơi.”


Trần Phong nhìn Trình Vụ nói.


“Cậu Trần, cậu muốn chơi như nào? Chỉ cần cậu vui, tôi sao cũng được.”


Trình Vụ rất giống con chó của hán gian, thiếu mỗi cái xích chó đeo trên cổ nữa thôi.


Trần Phong cười híp mắt nói: “Nào, ở đây có 10 người, mỗi người kính ba ly rượu, nếu không uống được, vậy thì quỳ xuống, liếm chân cho thần… cho Bác Thần như như nào?”


Sắc mặt của Trình Vụ lập tức cứng đờ, không cười nổi nữa.


Đây không phải là cách anh ta chỉnh Vương Bác Thần vừa rồi hay sao?


Uống bằng ly uống bia, 30 ly rượu này xuống vào, cho dù không chết, cũng phải nằm viện mấy ngày.


Sắc mặt của anh ta lập tức nứt ra, vội nói: “Cậu, cậu Trần, tôi, cái này, chúng ta đổi trò chơi đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK