Một khi chấp nhận thì sẽ không tốt cho thanh danh của Canh Phong và thư ký Tư, cũng không tốt cho danh tiếng của Thần chủ. Thần chủ đã tặng mình một hôn lễ, tuy vì Bác Thần đỡ đạn, nhưng ân tình này không thể quên.
“Sếp Ngô, tôi không thể nhận. Vụ xung đột giữa tôi và Lam Minh Nguyệt đã có quản gia Hoàng dạy dỗ rồi. Nếu tôi lại nhận ba mươi phần trăm cổ phần của các ông thì không xứng làm người. Sau này cũng không có ai tìm tôi hợp tác nữa.”
Triệu Thanh Hà có tính toán lâu dài, cô không muốn lãng phí ân tình của Canh Phong và thư ký Tư trong chuyện này.
Tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng cảm tình mất đi sẽ không tìm lại được nữa. Ân tình của hai người họ là vô giá.
Ngô Kỳ Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn Triệu Thanh Hà, thật sự khiếp sợ.
Không hổ là vợ của Thần chủ. Ông ta nể phục sự rộng lượng này.
Ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Ngô, nếu là người khác, nhất định sẽ vội vàng đồng ý. Nhưng không ngờ Triệu Thanh Hà lại từ chối, hơn nữa ông ta có thể nhận ra rằng, Triệu Thanh Hà thật sự dao động, nhưng cô đã kìm nén được!
Vì cô tính toán xa hơn, sợ tiếng xấu truyền ra ngoài, không có ai dám hợp tác cùng công ty Hoa Nguyên nữa!
Chẳng trách Triệu Thanh Hà có thể trở thành vợ của Thần chủ, xử lý mọi việc đều thỏa đáng.
Ân tình này khiến cáo già trên thương trường như ông ta cũng cảm động.
“Cô Triệu Thanh Hà.”
Ngô Kỳ Long chua xót nói: “Tôi cầu xin cô nhận lấy. Cô yên tâm. Tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng đây là khoản đầu tư của cô vào Điện ảnh Ngô Thị, là nhà họ Ngô chúng tôi có tham vọng phát triển hơn nữa.”
Nói tới đây, Ngô Kỳ Long rón rén liếc nhìn Vương Bác Thần, thấy anh không có gì bất mãn, liền tiếp tục nói: “Cô có thể hiểu là nhà họ Ngô chúng tôi dùng cách này để xin lỗi Thần chủ. Dù sao thì thằng nghịch tử nhà tôi làm chuyện ngu xuẩn, khiến Thần chủ tức giận. Cô nhận lấy cổ phần là đang giúp nhà họ Ngô chúng tôi, tôi cầu xin cô, cô đừng từ chối, nếu không nhà họ Ngô chúng tôi thật sự không còn đường sống nữa.”
Thấy thái độ thành khẩn của Ngô Kỳ Long, Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, nếu ông ta đã nói như vậy rồi thì em cứ nhận đi, đây là vinh hạnh của nhà họ Ngô. Nếu không nhận, e là ông ta sẽ quỳ xuống luôn đấy.”
Triệu Thanh Hà khó xử, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được rồi, có điều xem như tôi đầu tư vào Điện ảnh Ngô Thị, sau này tôi kiếm lời sẽ bù tiền lại, tôi sẽ không để nhà họ Ngô các người chịu thiệt đâu.”
Vương Bác Thần sửng sốt, thở dài.
Vợ anh nhận cổ phần của nhà họ Ngô là vinh hạnh của nhà họ Ngô.
Dù sao thì, nếu Triệu Thanh Hà thành cổ đông của Điện ảnh Ngô Thị, sau này sẽ không có ai dám chèn ép nhà họ Ngô. Đưa ra ba mươi phần trăm cổ phần, nhà họ Ngô trông có vẻ chịu thiệt, nhưng thật ra lại kiếm được món hời. Sau này, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn hợp tác với nhà họ Ngô.
Sau này, thân phận của Vương Bác Thần được công khai, nhà họ Ngô cũng sẽ được anh bảo vệ.
Phải biết rằng, những tài phiệt nước ngoài đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn đưa cổ phần cho Vương Bác Thần mà cũng chưa được.
“Cảm ơn Sếp Triệu đã hiểu cho! Cảm ơn Sếp Triệu đã hiểu cho!”
Ngô Kỳ Long kích động.