Tất cả mọi người đều cảm nhận được trên người Vương Bác Thần, giây phút này đã phát sinh thay đổi.
Giống như là cảm giác đó, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời.
“Thiên nhân hợp nhất!!”
“Làm sao có thể chứ!”
Miyamoto Ichiro tự lẩm bẩm.
Không sai, thiên nhân hợp nhất!
Những người khác cũng giật mình, giờ phút này cảm giác Vương Bác Thần đem lại cho bọn họ chính là thiên nhân hợp nhất, người và bút hợp nhất!
Đột nhiên, khi luồng khí thế này đạt tới đỉnh điểm, bút trong tay Vương Bác Thần chợt đặt xuống!
Khi nét bút này chấm xuống trên mặt giấy, trong lòng mọi người nhất thời có cảm giác hồi hộp một chút, vậy mà trong vô thức, cảm xúc của họ đã đi theo nét bút này của Vương Bác Thần!
Bọn họ vội vàng nhìn trên giấy.
“Cũng là Hành thư!!”
“Cái gì, cậu ta lại muốn viết Hành thư trước mặt đại sư Miyamoto!!”
“Đúng là một tên nhóc kiêu ngạo.”
Rất nhiều người bị chọc cho phì cười, cái này đúng là không coi ai ra gì, gan to bằng trời mà!
Ở trước mặt đại sư Miyamoto, khiêu chiến bằng Hành thư? Chẳng lẽ không biết trong số những nhà thư pháp còn sống trên thế giới này, đại sư Miyamoto là người viết Hành thư đứng thứ nhất sao? Lại dám ở trước mặt đại sư Miyamoto múa rìu qua mắt thợ, thật là quá kiêu ngạo!!
Đây hoàn toàn không coi đại sư Miyamoto ra gì!
Miyamoto Ichiro cũng bị anh chọc cho tức điên, thật là một tên nhóc tự cao tự đại, dám ở trước mặt ta mà dám khoe khoang, đúng là chán sống rồi.
Cũng tốt, cũng tốt, hôm nay, ta sẽ nhân cơ hội này áp đảo toàn bộ giới thư pháp nước R, ở trước mặt thư pháp Nước J chúng ta, thư pháp nước R các người mãi mãi chỉ có thể đứng sau, các người không được, nước R các ngươi không có người tài!
Miyamoto Ichiro cười lạnh, ông muốn xem tên nhóc không biết tốt xấu này, có thể viết ra cái gì!
“Chữ Vĩnh? Anh ta cũng muốn viết “Lan Đình tập tự” sao?”
Chu Đình giật mình, Miyamoto Ichiro vừa mới viết “Lan Đình tập tự”!
Anh làm vậy là đang cố tình khiêu khích!
Khiêu khích với một bậc thầy thư pháp đẳng cấp thế giới!!
Thật là to gan!!
Nhưng mà giờ phút này, Miyamoto Ichiro lại ngây ngẩn cả người.
Không sai, ông nhìn Vương Bác Thần sử dụng ngòi bút như bay, trong nháy mắt liền ngây người ra!
Không chỉ ông mà những người thực sự hiểu thư pháp ở đây, vào giờ phút này cũng đều sửng sờ đến ngây ra.
Bọn người Chu Đình cũng sửng sốt, bọn họ nhìn thấy được biểu cảm giống như say mê từ trên mặt của Miyamoto Ichiro?
Có chuyện gì xảy ra vậy chứ!
Chu Đình nhỏ giọng hỏi: “Đại sư Miyamoto, ngài sao vậy, ngài…”