Hoa Mạnh Trường bái sư.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, cả giới y khoa sẽ bị dọa chết khiếp.
Hoa Mạnh Trường chính là thánh y đương thời. Nếu để người khác biết ông ấy nhận một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu làm sư phụ thì nhất định sẽ rung chuyển cả giới y học!
“Sư phụ, đệ tử muốn nhờ người dạy bảo. Vừa rồi tại sao sư phụ lại dùng châm ở ba chỗ Thần Đình, Thần Tàng cùng Thiên Phủ của ông Phương vậy? Ban nãy rõ ràng ông Phương đã tắt thở rồi, vì sao sau khi người châm cứu Thiên Phủ, ông ấy lại sống lại thế?”
Hoa Mạnh Trường tỏ ra cung kính như một học trò nhỏ đang đối mặt với thầy giáo.
Vương Bác Thần hờ hững nói: “Bệnh của ông Phương không chỉ đơn giản là thần kinh cảm giác đau bị phóng đại, những dây thần kinh khác bị hoại tử, mà là đã không còn khả năng sống.”
“Thần Đình của ông ấy đã không còn ánh sáng, Thần Tàng đứt gãy, Thiên Phủ tắc nghẽn. Dưới ánh mắt của ông, sử dụng châm ở ba chỗ này quả thật sẽ gây chết người. Nhưng điều ông không biết là, đây chỉ là chết lâm sàng.”
Vương Bác Thần dừng lại rồi tiếp tục nói: “Những gì tôi làm chính là lấy châm vận khí, tái tạo Thiên Đình, nối lại Thần Tàng, đả thông Thiên Phủ cho ông ấy. Sau khi Thần Đình và Thần Tàng không còn đáng ngại, thì sẽ xảy ra tình trạng chết lâm sàng trong một thời gian. Tất nhiên, nếu châm cứu không đúng chỗ, sẽ từ chết lâm sàng mà thật sự gây mất mạng.
“Cho nên, sau khi nhanh chóng đả thông Thiên Phủ thì phải lập tức lấy khí nối liền ba huyệt đạo mới có thể sống lại thực sự. Quá trình này chỉ xảy ra trong nháy mắt, cần…”
Bang!
Đúng lúc này, cánh cửa nhà Phương Viên đột nhiên bị người tung cước đạp ra.
Hồ Kiệt hùng hùng hổ hổ dẫn người xông vào, tức giận hét lên: “Ai dám động đến thần y Hoa thế? Muốn chết à?”
Nhưng khi nhìn rõ người trong phòng, ông ta lập tức sững sờ.
Sao Thần chủ lại ở đây?
“Anh, anh Vương.”
Hồ Kiệt ngông nghênh lập tức ủ rũ như thỏ đụng phải hổ, sợ đến mềm nhũn cả chân.
“Hồ Kiệt, bà cha nhà ông, ông đang làm gì thế hả?”
Hoa Mạnh Trường giận tím mặt, ông ấy đã vứt cả mặt mo đi, nhận Vương Bác Thần làm thầy để học y thuật rồi.
Nhưng đúng lúc nói đến chỗ quan trọng nhất thì lại bị Hồ Kiệt cắt ngang.
Sao ông ấy không tức giận cho được?
Hồ Kiệt bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói: “Thần y Hoa, là, là ông kêu tôi đến mà, ông…”
“Tôi kêu ông ăn phân ông có ăn không? Mẹ kiếp, đầu ông là óc heo à?”
Bốp, bốp, bốp!
Thần y Hoa tát Hồ Kiệt mấy nhát mà vẫn còn muốn nổi khùng. Dao Dao trốn ở sau lưng Vương Bác Thần la lên: “Không được đánh người.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Đủ rồi, đừng dọa con gái tôi.”