“Tìm, tìm cho ta, đào ba tấc đất, cũng phải tìm được người này cho ta !!”
Nhà họ Lý hỗn loạn.
Ông cụ tức giận đến mức nôn ra máu, còn ngất xỉu.
Điều này là không thể tưởng tượng trước đây.
Nhất thời, nhà họ Lý lờ mờ cảm thấy sắp xảy ra chuyện trọng đại.
Vương Bác Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Lão Ngũ, nói: “Có gan nhận không?”
Khuôn mặt tái nhợt của Lão Ngũ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng hễ nghĩ tới Trần Thiên Minh là người đại diện của nhà họ Lý, mình phải tiếp nhận địa bàn của Trần Thiên Minh, nhà họ Lý nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.
Nhưng mà, chỉ cần nhận được địa bàn này, ông ta sẽ là chủ thầu lớn nhất thành phố Hà Châu, không chỉ có thể lấy lại gia sản mà Trần Thiên Minh đã lấy đi, mà còn có thể nhân lên gấp mấy lần!
Trị giá hơn ngàn tỷ !
Sự cám dỗ to lớn này giống như một người đẹp khỏa thân đang uốn éo trước một người đàn ông đã chịu đựng ba mươi năm.
Lão Ngũ thở dài rồi lại nuốt nước bọt, ông ta đã bị cám dỗ rồi.
Trị giá ngàn tỷ đó. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ cần đồng ý, ông ta có thể trút được cục tức này, còn để những kẻ coi thường ông ta sau khi phá sản kia, phải nhìn cho kỹ, rồi tự tát vào mặt.
Trả lại hết sự sỉ nhục của bọn họ dành cho mình!
Nhưng… nhà họ Lý… đậu xanh, ông đây đã hơn 40 tuổi rồi, vợ đã chạy, con cái cũng không nhận mình nữa, còn sợ cái rắm gì!
Ánh mắt Lão Ngũ đầy chật vật, cuối cùng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận!”
Vương Bác Thần cười nhẹ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đối mặt với tài sản hơn ngàn tỷ, không tin Lão Ngũ sẽ không động lòng.
“Từ nay về sau, ông là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu. Ông chỉ nghe lời Triệu Thanh Hà, hiểu không?”
“Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi hiểu, tôi hiểu.”
Lão Ngũ vội vàng nói, nịnh hót mà đưa cho Vương Bác Thần một điếu thuốc.
Vương Bác Thần cũng không chê, thuận tay nhận lấy, Lão Ngũ vội vàng dùng hai tay châm lửa.
“Vương Bác Thần !!!”
Đột nhiên, một giọng nói rất tức giận vang lên.
Nhìn thấy cô, Vương Bác Thần giật mình suýt làm rơi điếu thuốc trên tay.
“Thanh Hà, sao, sao em lại tới đây.”
Vương Bác Thần nhanh chóng vứt điếu thuốc trong tay xuống.
Lão Ngũ nhìn thấy mà xót xa.
Gói Jet ba số cả 54 ngàn, mới hút một hơi đã vứt rồi.
Anh ta nhanh chóng nhặt nó lên, lại nhét vào hộp thuốc lá.
Khóe miệng Vương Bác Thần giựt giựt.