Tửu lượng ông ta vốn rất tốt, nhưng hiện giờ mới uống bốn năm ly mà đã say, nói chuyện mà đầu lưỡi cũng không thẳng nổi.
Dùng bữa xong, Triệu Thanh Hà nói: “Không ngờ Sếp Ngô còn uống không bằng tôi. Tôi còn chưa say nữa đâu.”
Vương Bác Thần trêu chọc nói: “Đương nhiên, em là thần rượu nhà chúng ta mà.”
“Anh im đi.”
Triệu Thanh Hà đá vào cẳng chân Vương Bác Thần, chống cằm, kỳ quái nói: “Em cứ cảm thấy Sếp Ngô này kỳ kỳ thế nào ấy. Uống rượu cũng không thoải mái, cứ như đàn bà con gái vậy. Anh nói xem tên cáo già như ông ta làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Không phải có tâm tư gì khác chứ? Nếu như muốn nịnh bợ Canh Phong và thư ký Tư, trực tiếp tìm họ là được, sao phải thông qua em?”
Vương Bác Thần cười nói: “Em đấy, đừng đoán mò. Cho ông ta một ngàn lá gan ông ta cũng không dám có tâm tư khác.”
Triệu Thanh Hà vừa định lên tiếng thì Lan Tầm gọi điện thoại tới: “Chị Hà, không hay rồi. Bên phía nhà họ Lý nói chúng ta cắt xén nguyên vật liệu, tòa nhà đã xây xong đổ sụp. Bọn họ đã gọi luật sư kiện chúng ta rồi.”
“Cái gì cơ?”
Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt.
Triệu Thanh Hà sửng sốt, sao lại có người cắt xén nguyên liệu? Rõ ràng cô đã đặc biệt phái người theo sát.
Sao lại xảy ra chuyện vào lúc quan trọng thế này?
Thành mới là dự án do Thần chủ chỉ định. Ai dám lén lút ăn bớt nguyên vật liệu dưới sự giám sát của Thần chủ? Hơn nữa, cô ghét nhất những kẻ ăn bớt nguyên vật liệu.
“Có ai bị thương không?”
Điều Triệu Thanh Hà lo nhất là có người bị thương, mấy chuyện kiện cáo không quan trọng.
“Không có ai bị thương.”
Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nói: “Chị sẽ tới ngay, em ổn định ở bên đó trước đã. Hỏi cho rõ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”
Vương Bác Thần nhíu mày. Ăn bớt nguyên vật liệu?
Anh đã đặc biệt dặn dò Canh Phong, giá cả đưa ra cho công nhân đều là giá tốt nhất, giá cho nhà thầu cũng tốt nhất, nếu ai ăn bớt nguyên vật liệu sẽ xử lý nghiêm khắc.
Hiện giờ xảy ra việc này, chắc chắn là có người đang giở trò.
Nhà họ Lý không biết thân phận của anh, thế nên muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của phủ tổng đốc. Hơn nữa, công trình này do công ty Hoa Nguyên phụ trách, xảy ra chuyện cũng không liên quan tới nhà họ Lý, dù phủ tổng đốc truy cứu, cũng sẽ quy trách nhiệm cho công ty Hoa Nguyên.
Nếu anh không phải Thần chủ, chắc chắn công ty Hoa Nguyên sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Tính kế thật âm độc, việc này chắc chắn do Lý Kiệu làm.
Chỉ trong chốc lát, Vương Bác Thần đã suy nghĩ rõ ràng. Đúng là nhà họ Lý làm rất kín đáo, nhưng họ không đủ cao tay, không nhìn thấu toàn cục.
Vương Bác Thần lạnh lùng cười, lập tức tới công trường cùng Triệu Thanh Hà.
Phía công trường đã loạn hết cả lên. Tổng phụ trách ở đây là Lan Tầm. Cô gái trẻ sợ tới mức nói không nên lời, khóc mếu: “Chị Hà, chị phạt em đi, là em phụ trách không tốt.”