“Đại sư Miyamoto, ngài đừng đùa với tôi, bức tự này tôi lấy từ tay ngài mà.”
Biểu cảm Tôn Liễu cười cứng nhắc, còn khó coi hơn cả khóc nữa, nếu như bức tự này thật sự do tên nhóc đó viết ra, vậy tối nay cô ta sẽ đắc tội với rất nhiều người!
Nếu không phải cô ta chỉ đạo lung tung, đám người Bạch Liên Thành sẽ không sai lầm như vậy.
Miyamoto Ichiro hừ lạnh nói: “Bức tự này là đại sư Vương đã để lại khi hướng dẫn tôi khi nãy, tôi đang định trả cho ngài ấy thì đã bị cô lấy đi rồi. Tôi đã từng nói với cô, bức tự này là do đại sư Vương viết rồi, nhưng cô tự cho mình là đúng, căn bản không tin, còn mỉa mai đại sư Vương một phen.”
Sắc mặt Tôn Liễu đột nhiên sa sầm, làm sao tôi biết lời ông nói khi nãy là thật chứ, tôi còn tưởng rằng ông đang nói đùa với tôi thôi.
Hơn nữa tên nhóc này còn trẻ như vậy, làm sao tôi biết được cậu ta có trình độ như vậy chứ.
Bạch Liên Thành nghiến răng hỏi: “Tôn Liễu, đại sư Miyamoto thật sự đã nói qua với cô, phải không?”
Tôn Liễu vội vàng nói: “Đạo diễn Bạch, tôi tưởng đại sư Miyamoto đang nói đùa với tôi, tôi tưởng..”
“Câm miệng cho tôi! Cô tưởng, cô tưởng, cô tưởng cái rắm!”
Bạch Liên Thành tức giận điên lên, tên ngốc này, mẹ nó cô không thể hỏi thêm một câu sao? Cô không thể nghe đại sư Miyamoto nói xong sao? Cô không thể hỏi đại sư Vương trước sao?
Đậu xanh!
Tức chết ông đây rồi! ! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người phụ nữ ngu ngốc này đã khiến ông đây phải mất hết mặt mũi rồi! !
“Ngài Miyamoto, đại sư Vương, thực sự xin lỗi, tôi cũng không rõ sự tình, nên mới như vậy. Hay là vậy đi, tối nay tôi chủ xị, đền bù xin lỗi hai người, được không? Đại sư Vương, chúng tôi cũng là không đánh thì không quen biết, chúng ta hãy kết bạn đi, coi như nể mặt tôi.”
Bạch Liên Thành vội vàng cười nịnh xin lỗi, sống đến từng tuổi như ông ta, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, sớm đã luyện được một thân bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.
Nhưng thật không may, người ông ta đắc tội là Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần thật sự không cần phải nể mặt ai, cũng không ai dám kêu anh nể mặt.
Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Ngay cả thần y Hoa cũng là học trò của đại sư Vương, Bạch Liên Thành, ông cũng đủ tư cách để đại sư Vương nể mặt sao? Phim mới của ông sắp sửa duyệt rồi phải không? Một người bạn của tôi tình cờ phụ trách duyệt phim của các người, sau này, phim của các người, đừng mong được duyệt nữa!!”
“Thần, thần y Hoa nào?”
Bạch Liên Thành hít sâu một hơi, có một loại linh cảm không tốt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Liễu một cái, đợi đó cho ông! !
Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Không lẽ nước R chúng ta còn thần y Hoa thứ hai sao?”
Rầm!
Những lời này giống như một nhát búa nặng nề, đập vào đầu Bạch Liên Thành, khiến huyết khí trong người ông ta trào lên, suýt nữa thì lật nhào!
Thần y Hoa! !
Người thanh niên này vậy mà lại là sư phụ của Thần y Hoa! ! !