Rốt cuộc cô vẫn rời khỏi lồng ngực của Liêu Định Hiên, bởi vì xấu hổ nên mặt cô đỏ lên, lát sau cô lại nói: "Xin lỗi.." Nói xong lại quay qua liếc mắt với Liêu Định Hiên một cái: "Có điều vị này là.." Không đợi Liêu Định Hiên trả lời, người nọ đã nhiệt tình vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên Trần Khang, là bà con của Liêu Định Hiên. Bà nội tôi là bà cô của nó, cô cũng có thể gọi tôi là anh họ." Bạch Thiến Thiến đột nhiên nhớ lại bà cụ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.