Nhưng đáng tiếc là đạo hạnh của Bạch Như Phong so với những cô bé đó thâm sâu hơn nhiều, sau khi nghe xong, cô cũng không để bụng nói: “Anh thích gọi sao thì gọi, đó là chuyện của anh!” Phùng Thiên Cảnh cảm thấy rất vui, anh chống tay lên mặt cười trong chốc lát, sau đó lại dường như nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên đứng lên rồi kéo chăn bông của Bạch Như Phong ra ngồi vào. Động tác đột ngột của anh làm Bạch Như Phong nhíu mày, cô nhìn chằm chằm vào anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.