Sau khi phục hồi tinh thần, Bạch Thiến Thiến bây giờ mới ý thức được mình đã làm cái gì, cô giống như bị phỏng, vội vàng buông cái tay đang cầm vật gì đó dưới nước ra. Mặt cô ngay lập tức nóng lên, cô muốn giải thích, nhưng mở miệng ra lại không biết nói cái gì, nhất là đối mặt với ánh mắt lạnh buốt kia của Liêu Định Hiên.
"Đi lên." thanh âm của hắn thực trầm, nhưng lại giống như thanh dao sắc bén đang chĩa mũi nhọn về phía cô.
Bạch Thiến Thiến không kịp nghĩ nhiều, vội vàng trèo lên, sau khi trèo lên lại dùng ánh mắt áy náy trưng cầu nhìn hắn.
Hắn vẫn như cũ đứng ở trong nước, mặt nước chỉ ngang thắt lưng hắn, làm lộ ra nửa người trên săn chắc, đường cong hoàn mỹ. Có thể là do ở trong nước ấm đã lâu làm cho mặt hắn hơi đỏ lên, chỗ khóe mắt cũng mơ hồ lộ ra đỏ ửng.
Chính là trong màu sắc ấm áp này, ánh mắt hắn vẫn rét lạnh như cũ làm cho người ta sợ hãi, nhất là khi hắn nhìn cô lông mày hắn nhíu lại dùng giọng điệu lạnh lùng trách cứ, "Thế nào, cô muốn nhìn tôi trần truồng đi lên hả?"
"..."
Bạch Thiến Thiến lúc này mới ý thức được chuyện gì, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Chỉ là xoay người sang chỗ khác lại không biết nên đi đâu, liền cứ như vậy đứng bất động.
Hôm nay cô thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ, mất mặt thì thôi đi, thế nhưng còn ở trước mặt Liêu Định Hiên nữa. Nghĩ lại vừa rồi chính mình lại cầm lấy chỗ đó của người ta, Bạch Thiến Thiến liền muốn đâm đầu vào tường chết tại chỗ.
Thời điểm Liêu Định Hiên đi đến trước mặt cô trên lưng đã choàng một cái khăn tắm. Hắn trực tiếp đi đến ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo ném nó cho cô, lạnh lùng nói, "Bên kia có một căn phòng nhỏ, đi vào thay đồ đi."
Bạch Thiến Thiến theo ngón tay hắn chỉ nhìn qua, quả nhiên bên kia có một gian phòng hình tam giác. Nhìn bộ quần áo trong tay, cô có chút kinh ngạc, đây là một bộ đồng phục nam sinh trung học, hẳn là Liêu Định Hiên thời trung học đã mặc qua.
Liêu Định Hiên có chút không kiên nhẫn, "Cô nếu muốn mặc bộ quần áo ướt sũng này đi ra ngoài thì tôi cũng không ngăn cản."
"..."
Bạch Thiến Thiến không nói gì nữa, ngoan ngoãn cầm lấy quần áo đi thay, thay xong đi ra thấy hắn cũng đã mặc một bộ áo quần khác, đó là một bộ vest màu đen, áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, hình như hắn rất yêu thích màu đen thì phải.
Hắn dùng ánh mắt hướng đến một cái bàn gỗ ra hiệu, "Bên kia có máy sấy, qua đó sấy tóc đi."
"À.." Lúc này Bạch Thiến Thiến sớm không có tự tin đứng trước mặt hắn nữa, nghe hắn nói vậy liền ảo não đi sấy tóc.
Sau khi sấy tóc xong, cô xấu hổ nhìn hắn một cái mới nói: "Cái kia.. Vừa rồi tôi thấy cửa mở nên liền đi vào, tôi không biết anh ở trong này, tôi cũng không biết sau căn phòng này lại có suối nước nóng, cho nên tôi.. Thật xin lỗi."
Hắn cũng không thèm nhìn cô một cái, lấy cà- vạt ra, đứng trước gương tủ quần áo chậm rãi thắt lên.
Bạch Thiến Thiến bị bơ nhưng thật ra cô cũng không tức giận lắm, xem ra rõ ràng anh ta không muốn nói chuyện cùng cô, cô cũng không muốn phiền toái hắn, vội vã hướng hắn nói: "Tôi đi trước đây."
Nói xong chán chường hướng cửa đi ra, đi tới cửa đang muốn đẩy ra, lại đột nhiên nghe được hắn dùng giọng điệu lạnh nhạt, nói một câu: "Khâu Thiên Dương."
Bạch Thiến Thiến toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy như có một đạo sấm sét từ đỉnh đầu đánh xuống.
Khâu Thiên Dương.
Liêu Định Hiên sao lại gọi cô là Khâu Thiên Dương!
Hắn sao lại biết cô là ai?
Không đúng không đúng, bọn họ trước kia cũng không quen nhau, cho dù hắn nhìn ra Bạch Thiến Thiến thay đổi thì hẳn là cũng không thể suy đoán ra Bạch Thiến Thiến chính là cô.
Nhưng, vì sao hắn lại nói ra cái tên này?
Bình tĩnh bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh. Bạch Thiến Thiến một lần lại một lần nhắc nhở bản thân mình, cô âm thầm điều chỉnh hô hấp của chính mình, thẳng đến khi xác định biểu tình của mình nhìn qua sẽ không làm anh ta hoài nghi, mới quay đầu lại dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, "Cái gì?"
Hắn một bên thắt cà vạt một bên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hắn thực bình tĩnh, cũng không có vẻ thăm dò.
"Đêm qua trong lúc ngủ mơ cô một mực hét lên" Tôi không phải Khâu Thiên Dương "cho nên tôi muốn hỏi cô, Khâu Thiên Dương là ai? Vì sao cô phải nói như vậy."
Nghe được lời này của hắn, Bạch Thiến Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô làm vẻ mặt không tán thành cười cười, "Cái này.. Là do tôi mơ thấy một trò chơi đã từng chơi trước đây, trò chơi đó tên là" ai là Khâu Thiên Dương "đến phiên ai làm Khâu Thiên Dương sẽ đóng vai người xấu đi bắt người khác. Tôi trước đây rất không thích làm Khâu Thiên Dương, cho nên, đại khái ngay cả nằm mơ cũng không muốn làm Khâu Thiên Dương."
Hắn thản nhiên gật đầu, "Là vậy sao." Tựa hồ cũng không có đem chuyện đó để trong lòng nữa, "Được rồi, đi thôi."
Hắn đã mặc đồ xong, khi nói chuyện liền trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, Bạch Thiến Thiến vẻ mặt ngưng trọng đi theo sau hắn. Chuyện hôm nay đã cảnh báo cô, xem ra sau này cô không thể ngủ ở trước mặt Liêu Định Hiên nữa. Không, không chỉ là hắn, bất cứ ai biết Bạch Thiến Thiến, cô không thể ngủ trước mặt người khác, bằng không sẽ bị lộ tẩy.
Có Liêu Định Hiên đi trước dẫn đường, hai người chẳng bao lâu đã ra khỏi mê cung, trở lại biệt thự. Bạch Thiến Thiến vừa đi đến gần phòng khách liền cảm thấy bầu không khí có điểm kỳ quái, nhìn kỹ, đã thấy phòng khách nhiều hơn hai người.
Một người là bạn tốt của Liêu Định Hiên- Tần Húc, một người là em họ Tần Húc, cũng chính là bạn gái cũ của Liêu Định Hiên- Pương Hiểu Nhiễm.
Hai người này, sao lại đến đây?
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì Tần Húc là bạn thân của Liêu Định Hiên, người Liêu gia tự nhiên đều biết hắn, mang theo em gái đến nhà bạn cũng không có gì sai.
Chính là sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc bọn họ đang ở Liêu gia. Bạch Thiến Thiến trong lòng thầm bĩu môi, Phương Hiểu Nhiễm này theo đuôi cũng thật sát.
Liêu Định Tuệ tựa hồ cũng ý thức được bầu không khí xấu hổ làm cho mọi người không được tự nhiên, trong lúc vô tình nhìn đến quần áo trên người Bạch Thiến Thiến, liền nói: "Thiến Thiến em mặc quần áo gì vậy?"
Mọi người nghe cô nói như vậy, ánh mắt cũng đều đổ dồn lên người Bạch Thiến Thiến, Phương Hiểu Nhiễm nhận ra đây là quần áo trung học của Liêu Định Hiên, mày theo bản năng cau lại, ánh mắt nhìn về phía cô liền hơn vài phần không tốt.
Bạch Thiến Thiến không quan tâm nhiều như vậy, thong dong giải thích: "Vừa rồi em không cẩn thận rơi xuống suối nước nóng, Định Hiên lấy bộ quần áo này cho em thay."
Nghe thấy lời này, Liêu lão thái thái liền quở trách hai người: "Các cháu là trẻ con à? Còn chạy tới suối nước nóng nghịch ngợm?"
Lời này nói thật mập mờ, Liêu Định Tuệ che miệng cười, còn Phương Hiểu Nhiễm sắc mặt không tốt lắm.
Bạch Thiến Thiến biết là Liêu lão thái thái cố ý muốn nói cho Phương Hiểu Nhiễm nghe, vì vậy cô cũng không giải thích nhiều, chỉ gượng gạo mỉm cười.
"Được rồi, không nói nữa, nhưng mà quần áo này em mặc cũng không vừa người, em đi theo chị đi, chị tìm một bộ quần áo cho em."
Lời này của Liêu Định Tuệ thật đúng ý của Bạch Thiến Thiến, cô cũng không có sức ở đây cùng Phương Hiểu Nhiễm mắt to trừng mắt nhỏ nữa.
Đi theo Liêu Định Tuệ lên lầu, vừa bước vào phòng đóng cửa, Liêu Định Tuệ liền an ủi cô: "Em đừng trách mọi người nha Thiến Thiến, cả nhà cũng không ngờ người phụ nữ này sẽ đến đây, huống chi người ta tới là khách, chúng ta cũng không tiện đuổi cô ta ra ngoài, hơn nữa Tần Húc cũng là chúng ta nhìn thấy lớn lên, mọi người cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi."
Bạch Thiến Thiến không quan tâm đến chuyện này nhiều như vậy, nhưng nếu cô biểu hiện ra sự thờ ơ, sợ là sẽ khiến mọi người hoài nghi, vì vậy lúc này cô liền ra vẻ rộng lượng cười nói: "Yên tâm đi đại tỷ, em hiểu được."
Cô không tức giận, Liêu Định Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính là nhìn bộ dáng hào phóng của Bạch Thiến Thiến, cô vẫn cảm thấy cô em dâu này cũng không phải thật sự không quan tâm đến chuyện này, nghĩ như vậy, Liêu Định Tuệ liền cảm thấy đau lòng cho cô.
Cô đi đến tủ tìm một bộ quần áo, lại an ủi: "Em cho Định Hiên một chút thời gian, nó sẽ xử lý chuyện này tốt thôi."
Bạch Thiến Thiến cầm quần áo thay, gật gật đầu, "Vâng, em biết rồi."
Liêu Định Tuệ cảm thấy Bạch Thiến Thiến thật đúng là không dễ dàng gì. Nếu là cô gái khác, nhìn thấy bạn gái cũ của chồng mình tìm tới cửa sợ là đều đứng ngồi không yên. Vậy mà cô lại điềm tĩnh như vậy, xem ra Thiến Thiến thật sự đã trưởng thành không ít. Liêu Định Tuệ không khỏi thở dài một hơi, chỉ hy vọng Định Hiên có thể đem chuyện này xử lý tốt, ngàn vạn lần không phụ lòng cô vợ tốt như vậy. Cô thật sự là càng nhìn càng thích cô em dâu này.
Bạch Thiến Thiến thay quần áo xong xuống lầu, đã không thấy Phương Hiểu Nhiễm đâu, đương nhiên Liêu Định Hiên cũng không có ở đây, không chừng lại chạy đi chổ khác hẹn hò rồi.
Bạch Thiến Thiến cũng không để ý, đi qua chỗ Liêu lão thái thái nói chuyện phiếm, Liêu lão thái thái sợ cô đa tâm, cũng không đề cập đến chuyện Liêu Định Hiên đã đi đâu.
Đang trò chuyện, Vệ Minh Hy đột nhiên chạy tới lôi kéo Bạch Thiến Thiến thủ thỉ nói: "Mợ, người theo con đi xem căn cứ bí mật của con đi, con cho người xem thứ này hay lắm."
Bạch Thiến Thiến nghĩ về việc mới bị vật nhỏ này bỏ rơi ở trong mê cung, lúc này liền cố ý phụng phịu nói: "Mợ không chơi với con nữa đâu, không chừng Hy Hy lại bỏ mợ chạy mất tăm."
"Ai nha sẽ không đâu mợ, lần này con cam đoan." Cô vừa nói một bên đem năm ngón tay để trên đỉnh đầu, làm động tác thề.
Bạch Thiến Thiến bị cô nhóc làm cho tức cười, vốn cũng không thật sự tức giận, lúc này liền gật đầu đi theo cô bé, "Được rồi, đi thôi."
Vệ Minh Hy thấy cô đáp ứng rồi, liền kích động kéo tay cô chạy ra hậu viện.
Ở gần cửa sau của hậu viện có một đóng cát nhỏ, đóng cát này chính là căn cứ bí mật mà Vệ Minh Hy đã nói. Trên bờ cát kia có một cái thành nhỏ dùng gỗ xếp thành. Vệ Minh Hy kéo cô tới trước bờ cát ngồi xổm xuống, chỉ vào thành nhỏ kia nói: "Mợ nhìn thấy không, đây là của con."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, "Ồ.. Thì ra Hy Hy là tiểu công chúa sống ở tòa thành này."
Vệ Minh Hy cười ha hả, nâng cằm nói: "Đương nhiên rồi!"
Bạch Thiến Thiến liền chọc chọc vào mặt cô bé trêu chọc nói, "Hy Hy của chúng ta có phải hay không đang chờ hoàng tử tương lai đến đón a?"
Vệ Minh Hy lại bĩu môi, "Ai muốn hoàng tử chứ, con đang chờ chính là một dã thú."
Bạch Thiến Thiến kinh ngạc nhíu mày, nhưng lại tò mò: "Công chúa không phải đều chờ hoàng tử sao? Sao lại đợi dã thú?"
Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu cũng không cự tuyệt mà tiết lộ một chút, "Hoàng tử có cái gì tốt? Tất cả mọi người đều nói cậu là hoàng tử, nhưng con lại thấy khuôn mặt của cậu rất dọa người, một chút cũng đẹp, vẫn là dã thú đẹp hơn."
Bạch Thiến Thiến cảm thấy rất buồn cười, nghĩ thầm cậu con làm sao là hoàng tử, hắn rõ ràng là một vị vua, đương nhiên phải so với hoàng tử uy nghiêm hơn rất nhiều. Bất quá lời này cô lại không nói ra, còn nghi hoặc nói: "Dã thú đáng sợ hơn cậu con nhiều, con không sợ hả?"
Cô nhóc kia lắc lắc đầu, "Mợ nói không đúng rồi, con cảm thấy cậu đáng sợ hơn nhiều."
"..."
"Hơn nữa dã thú còn có thể thuần hóa được, còn cậu thì con không thể thuần hóa được, không chừng còn bị cậu đánh cho một trận! Dù sao con phải đợi con dã thú kia của con, con sẽ thuần hóa nó."
Bạch Thiến Thiến có chút đăm chiêu gật gật đầu, cười tủm tỉm xoa đầu cô bé, "Hy Hy của chúng ta thật sự là có triển vọng." Nghĩ đến về sau chắc cô nhóc dạy dỗ bạn trai rất giỏi.
Hai người hàn huyên một lúc, Vệ Minh Hy liền lôi kéo cô đi vào trong hoa viên. Bên ngoài hoa viên có rất nhiều cây cổ thụ, hai người lần theo những cây cổ thụ đi vào bên trong, còn chưa kịp đi vào hoa viên, đã thấy một nam một nữ đứng giữa vườn hoa hồng, giờ phút này cô gái kia đang khóc, vẻ mặt hoa lê đái vũ nhào vào trong lòng người đàn ông, trong miệng lặp đi lặp lại: "Định Hiên em không thể sống thiếu anh, em thật sự không thể sống thiếu anh."
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Bạch Thiến Thiến suýt nữa thì rớt ra, tùy tiện đến hậu viện đi dạo cũng gặp được người ta đang tình tứ ở đây, không những thế bên người còn có một thiếu niên nhi đồng.
Bạch Thiến Thiến đang nghĩ tới thừa dịp bọn họ không phát hiện chạy nhanh đem thiếu niên nhi đồng mang đi, lại không nghĩ rằng thiếu niên nhi đồng này đã hành động trước cô một bước. Cô nhóc chạy tới trước vẻ mặt nổi giận đùng đùng nói: "Hai người đang làm gì vậy?"
Bị Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu rống như vậy, Liêu Định Hiên cùng Phương Hiểu Nhiễm tự nhiên cũng phát hiện hai người đột nhiên xuất hiện ở đây. Bạch Thiến Thiến xoa xoa cái trán, không chút nghĩ ngợi, vội vàng đi tới chổ Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu đang đứng, một tay ôm ngang, một tay bịt miệng của cô bé, cười ha hả hướng hai người nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, các ngươi tiếp tục, ha ha, các ngươi tiếp tục đi!"
Vừa nói một bên ôm Vệ Minh Hy vội vàng rời đi, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ chậm một bước sẽ có thứ gì đó đuổi theo bắt được.
Hai người đứng trong hoa viên rõ ràng có chút bối rối, nhất là Phương Hiểu Nhiễm, lúc nãy nhìn thấy Bạch Thiến Thiến xuất hiện ở đây, cô không phải không sợ hãi, dù sao lần trước ở quán cà phê cô đã bị giáo huấn một trận. Bạch Thiến Thiến ngày đó hung tàn như thế nào cô vẫn nhớ rõ mồn một. Sau lần đó, cô không dám lộ liễu phân cao thấp với Bạch Thiến Thiến nữa.
Hiện giờ cô bị bắt gặp ôm lão công của cô ta, Phương Hiểu Nhiễm cũng không dám cam đoan chính mình có thể hay không lại bị cô ta đánh đập lần nữa, cô đang nghĩ nếu là Bạch Thiến Thiến tới đây cô nên làm gì bây giờ, cũng không nghĩ tới cô ta thế nhưng trực tiếp liền rời đi, tựa hồ biến thành người khác vậy.
Có thể thấy Phương Hiểu Nhiễm có bao nhiêu kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn về hướng Liêu Định Hiên, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn theo hướng hai người kia biến mất, môi nhếch, sắc mặt lạnh lẽo kỳ quái. Cô rất hiều hắn, vừa thấy vẻ mặt này của hắn liền biết hắn đang tức giận, nhưng cô không biết Liêu Định Hiên tức giận vì cái gì.
Bạch Thiến Thiến ôm Vệ Minh Hy chạy rất xa mới buông cô nhóc ra, Vệ Minh Hy một đường bị che miệng, lúc này được cô thả xuống liền nói: "Mợ là đồ ngốc hả, người chạy cái gì?"
Bạch Thiến Thiến một bên thở hổn hển một bên nói: "Không chạy? Không chạy cậu cháu sẽ giết mợ." Nếu làm cho hắn hiểu lầm là cô cố ý mang theo Vệ Minh Hy đi tới phá hư chuyện của hắn như vậy lại càng không tốt lắm.
"Hắn dám!" Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu thở phì phì nói, "Là cậu phải xin lỗi mợ, là cậu làm việc có lỗi, cậu dựa vào cái gì còn muốn giết mợ? Mợ vừa rồi phải xông lên đánh bọn họ mới phải!"
"..."
"Mợ là sợ đánh không lại hả?" Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu một bên tức giận, một bên đem tay áo xắn lên trên, "Mợ đánh không lại con có thể giúp người đánh a! Người còn có con giúp đỡ này, người sợ cái gì?"
Ách.. Ánh mắt Bạch Thiến Thiến trong lúc vô tình rơi vào thân ảnh cao lớn phía sau, sắc mặt có chút xấu hổ.
Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu ý thức được có điểm không thích hợp, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, khí thế ào rạt vừa rồi không biết biến đi đâu mất rồi, cơ thể nhỏ bé vừa thấy người đến liền vội vàng chạy ra phía sau Bạch Thiến Thiến trong sợ hãi, chỉ dám thò đầu ra lén nhìn.
Bạch Thiến Thiến: "..."
"Cái kia.." Bạch Thiến Thiến vừa muốn mở miệng giải thích, Vệ Minh Hy tránh ở phía sau cô đã nhịn không được hướng Liêu Định Hiên nói: "Cậu, dù sao con cũng không chùn bước đâu, con chỉ muốn một ngườ mợ thôi, những người phụ nữ khác muốn làm mợ con cũng không kêu là mợ đâu!"
Bạch Thiến Thiến thấy Liêu Định Hiên nhíu mày ngày càng chặt, nhìn về phía của cô trong ánh mắt mang theo vài phần không tốt, cô đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng hướng hắn nói: "Anh đừng có hiểu lầm, không phải tôi dạy con bé nói như vậy."
Liêu Định Hiên cũng không nhìn cô nữa, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm Vệ Minh Hy nói: "Về trước đi."
Vệ Minh Hy lại nắm lấy quần áo Bạch Thiến Thiến, hướng về phía Liêu Định Hiên hét lớn: "Cậu đừng bắt nạt mợ! Lời nói vừa rồi không phải mợ dạy con, đó là những gì con nghĩ!"
"Trở về!"
"Vâng."
Cứ như vậy, Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu ngoan ngoãn buông quần áo Bạch Thiến Thiến ra, cẩn thận từng bước rời đi.
Bên này cũng chỉ còn lại hai người Bạch Thiến Thiến và Liêu Định Hiên, ách.. Bầu không khí xấu hổ làm cho người ta cảm thấy thực ưu thương.
"Sao lúc nãy cô lại chạy?" Người đàn ông đối diện ngữ khí nặng nề.
Bạch Thiến Thiến thầm nghĩ cô không chạy chẳng lẽ ở lại xem hai người ở bên kia tình chàng ý thiếp.
"Cái kia.. Tôi vừa mới không phải cố ý, tôi cũng không biết anh cùng Phương tiểu thư ở bên kia."
"Hả?" Hắn nheo mắt, thanh âm lạnh đi không ít, "Cô không thèm để ý?"
Bạch Thiến Thiến luôn cảm thấy những lời nói của Liêu Định Hiên là đang cố tình thăm dò, cô cũng không chút nghĩ ngợi liền nhân tiện nói: "Tôi để ý cái gì? Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi sớm đã đem anh quên đi, chỉ cần Phương tiểu thư không cố ý đến trước mặt tôi gây chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền cô ta!"
Sắc mặt hắn ngày càng khó coi.
Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, lập tức cười nói: "Ai nha anh cứ yên tâm đi, tôi thật sự đã buông tay với anh rồi, hơn nữa anh cũng không cần phải nghe lời bà nội và đại tỷ, anh có thể tiếp tục cùng Phương tiểu thư lui tới, dù sao chúng ta về sau sẽ ly hôn, đến lúc đó anh có thể cùng Phương tiểu thư quang minh chính đại ở cùng một chỗ."
"Thật sao?" Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.