Bạch Như Phong liếc mắt nhìn tô cháo trên tay anh một cái, cũng không tỏ ra hứng thú gì: “Tôi không uống, anh tự uống đi.” Nói xong thì hất tay anh ra, nhưng lúc này Phùng Thiên Cảnh lại rất kiên trì, anh vẫn túm lấy tay cô không buông. “Em muốn lại bị đau thêm một lần rồi lại vào bệnh viện một lần nữa sao? Công việc của em quan trọng, nhưng cơ thể cũng rất quan trọng mà, em có bao giờ nghĩ đến, nếu em ngã xuống lần nữa thì Duyệt Trạch phải làm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.