Bạch Thiến Thiến lập tức gật đầu, nhưng ngoài dự kiến của cô, người đàn ông đối diện lại âm dương quái khí khẽ hừ một tiếng, không nói gì, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai nhìn bóng dáng hắn rời đi, dù sao cô cũng đã nói những gì cần nói, về phần hắn tin hay không, cũng không liên quan đến cô.
Cô đi theo sau Liêu Định Hiên trở lại biệt thự, mới vừa đi vào cửa liền gặp Tần Húc và Phương Hiểu Nhiễm từ bên trong đi ra, chắc là bọn họ đang muốn rời đi.
Bạch Thiến Thiến chạm mặt Phương Hiểu Nhiễm, đã thấy cô ta hai mắt đỏ lên, rõ ràng vừa mới khóc.
Bạch Thiến Thiến thấy cô cũng lịch sự mỉm cười chào hỏi, "Phương tiểu thư phải đi rồi sao?"
Phương Hiểu Nhiễm sửng sốt một chút, cũng thu liễm biểu tình hướng cô cười, "Chúng tôi còn có một chút việc nên phải trở về."
Hai người trên mặt đều mang theo nụ cười, giống như đã quên chuyện ở quán cà phê trước đây không lâu, Tần Húc ở một bên nhìn thấy líu lưỡi không nói nên lời.
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, "Phương tiểu thư đi thong thả." Nói xong đang muốn đi vào, Phương Hiểu Nhiễm lại nói: "Không biết Bạch tiểu thư có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô."
Bạch Thiến Thiến không nói gì, nhìn thoáng qua Liêu Định Hiên, đã thấy hắn vẻ mặt lãnh đạm nói: "Tôi đều đã nói rõ mọi chuyện rồi."
Ánh mắt Phương Hiểu Nhiễm lộ ra vẻ đau xót khi nghe lời này, nhưng cũng gượng cười nói: "Em chỉ muốn nói vài chuyện của phụ nữ với Bạch tiểu thư thôi, anh khẩn trương cái gì?"
Bạch Thiến Thiến cảm thấy có một số điều cô cũng nên nói rõ ràng với Phương Hiểu Nhiễm, nghĩ vậy liền gật gật đầu đáp ứng, "Được, Phương tiểu thư đi thôi."
Hai người đi tới một góc cạnh cổng chính, vừa mới dừng lại, Phương Hiểu Nhiễm liền cười nói với cô: "Cô luôn nói tôi là tiểu tam, phá hủy gia đình của cô và Định Hiên. Nhưng mà cô không biết rằng, chính cô mới là tiểu tam phá hủy tình cảm của tôi và Định Hiên! Tôi và anh ấy thực sự yêu nhau, anh ấy chưa bao giờ quên tôi, tôi cũng chưa từng quên anh ấy!"
"Cái kia.."
Bạch Thiến Thiến muốn ngắt lời cô ta nhưng Phương Hiểu Nhiễm vẫn không buông tha nói: "Khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy luôn quan tâm tôi, thời điểm tôi bị ốm sẽ luôn bên cạnh chăm sóc tôi, thấy tôi khổ sở sẽ hôn vào trán an ủi tôi, thấy tôi sợ hãi sẽ ôm tôi ngủ. Anh ấy có làm như thế với cô không? Định Hiên căn bản là không yêu cô! Nếu đã vậy sao cô còn không chịu buông tha cho anh ấy?"
"Đủ rồi!" Bạch Thiến Thiến thật sự chịu không nổi bộ dạng kích động này của Phương Hiểu Nhiễm, lời này của cô ta không phải là cố ý nói cho cô nghe để kích thích cô sao? Cô thật sự không có hứng thú tìm hiểu về lịch sử yêu đương của bọn họ, "Cô nghe đây, tôi đã sớm không còn thích anh ta nữa, cô đừng ở đây nói mấy lời này với tôi nữa."
"..."
Phương Hiểu Nhiễm kinh ngạc, "Cô.. cô nói cái gì? Cô không thích anh ấy ư?"
"Ừ."
Cô ta nghi hoặc đem cô cao thấp đánh giá một phen, rõ ràng không tin lời của cô, "Cô không thích anh ấy? Nhanh như vậy? Trước kia không phải cô còn yêu anh ấy đến chết đi sống lại sao?"
Bạch Thiến Thiến thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi đang yêu một người khác có được không? Cô cũng biết yêu đơn phương một người khổ sở như thế nào, nếu tôi đã gặp được người biết trân trọng bản thân mình hơn hắn, thì tôi việc gì phải tiếp tục yêu hắn chứ?"
"..."
Phương Hiểu Nhiễm ngây người nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Một người tuyệt vọng cố gắng chứng minh điều gì đó, kết quả là mới phát hiện lời cô vừa nói điều là dư thừa, Phương Hiểu Nhiễm cũng nói không nên lời đây là cái gì tư vị, dù sao cũng không quá vui vẻ.
"Tôi và Liêu Định Hiên đã thương lượng qua, chờ hai nhà kết thúc hợp tác liền ly hôn, bây giờ chúng tôi chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa. Cô và anh ta muốn làm gì tôi cũng không quan tâm, chính là hy vọng cô về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi khiêu khích quấy rầy sự thanh tĩnh của tôi nữa. Nếu không tôi không thể bảo đảm chuyện ở quán cà phê ngày ấy sẽ không xuất hiện lần hai đâu."
Phương Hiểu Nhiễm vừa nghe lời này liền theo bản năng lùi ra sau một bước, sau đó liền cảm thấy xấu hổ vì hành động đó.
"Mọi chuyện đã nói rõ với cô rồi, cô nếu không hiểu thì hãy đi hỏi Liêu Định Hiên."
Cô nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi, nhưng mà mới vừa vừa rẽ sang chỗ ngoặt liền nhìn thấy Liêu Định Hiên đứng cách đó không xa. Hắn đứng cách đây không xa, cũng không biết hắn có nghe thấy hai người nói chuyện hay không, nhưng mà nghe thấy thì thế nào, dù sao lời cô nói đều là sự thật.
Phương Hiểu Nhiễm đi theo sau Bạch Thiến Thiến, khi thấy người đang đứng cách đó không xa lại đột nhiên hoảng sợ, lắp bắp gọi một tiếng "Định Hiên.."
Bạch Thiến Thiến thấy bộ dáng cô ta giống như nhìn thấy quỷ thì có điểm kinh ngạc, bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấc chân rời đi, nhưng thời điểm cô đi ngang qua Liêu Định Hiên lại phát hiện vẻ mặt của hắn có điểm kỳ quái.
Hắn cau mày, ánh mắt rất lạnh, nhưng trong cái lạnh này dường như ở chỗ sâu nhất vẫn toát ra một ngọn lửa u ám.
Bạch Thiến Thiến không rõ vì sao Liêu Định Hiên lại có biểu hiện như vậy, bất quá cô tự hỏi mình vừa rồi đối với Phương Hiểu Nhiễm có nói gì quá phận không, nhưng thật ra cũng không để ý nhiều như vậy.
Bạch Thiến Thiến trở lại biệt thự không lâu thì Liêu Định Hiên cũng đã trở lại, mọi người trong Liêu gia đều biết ý không hề đề cập tới chuyện của Phương Hiểu Nhiễm, liền như vậy yên lặng ăn xong cơm trưa.
Ăn trưa xong, Bạch Thiến Thiến và Liêu Định Hiên liền chuẩn bị rời đi. Hai người giống như lúc đến đều tự mình ngồi mỗi người một bên, Bạch Thiến Thiến nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, còn Liêu Định Hiên lại nhíu mày trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.
Liêu Định Hiên bởi vì còn có chuyện muốn đi công ty, cho nên chỉ có Bạch Thiến Thiến trở lại biệt thự. Lê Chi An vốn đang ở hậu viện tưới nước, nghe được tiếng đẩy cửa, vội vàng từ sau viện đi ra, vừa thấy người tới quả nhiên là Bạch Thiến Thiến, hắn cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi mắt cũng chứa đựng đầy ý cười.
Hắn bị kích động đi tới, hấp tấp hỏi: "Cô có đói bụng không? Tôi đã làm bánh bí đỏ, còn có cháo thịt nạc, cô có muốn ăn một chút không?"
Bộ dáng vui mừng hớn hở này, giống như một chú chó Pug nhìn thấy chủ nhân trở về.
Bạch Thiến Thiến ở Liêu gia đã ăn khá nhiều, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của hắn, làm cho người ta không đành lòng nhìn hắn thất vọng, vì vậy cô nói: "Được, tôi sẽ ăn một chút."
Lê Chi An thực vui vẻ, vội vàng đi đến phòng bếp giúp cô đem đồ ăn bưng lên bàn, Bạch Thiến Thiến ngồi xuống ăn cháo, Lê Chi An an vị ở đối diện nhìn cô, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười, chính là cái loại cộc lốc ngây ngô cười.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Bạch Thiến Thiến cảm thấy hắn như vậy thật sự buồn cười.
"Không có gì." Hắn cười lắc đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì lại hỏi: "Ở Liêu gia không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có." Bạch Thiến Thiến thản nhiên lên tiếng, cô cúi đầu tiếp tục ăn cháo, cũng không thấy được Lê Chi An bởi vì những lời này của cô mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Buổi tối, Bạch Thiến Thiến nhận được điện thoại của Ôn Hạo, anh ta bảo cô ngày mai tới công ty một chuyến, để nói về kết quả của chuyện lần trước, còn cố ý dặn cô phải mang bản nhạc đầy đủ kia tới.
Sáng sớm hôm sau Bạch Thiến Thiến để Lê Chi An đưa cô đến công ty. Thời điểm đi vào văn phòng Ôn Hạo, hắn đang cẩn thận lau chùi một bộ trà sứ thanh hoa, hắn mang một cái kính bằng vàng, trên tay còn đeo găng tay, dùng một chiếc khăn màu trắng tỉ mỉ lau chiếc cốc sứ rồi cẩn thận đặt nó vào trong một chiếc hộp.
Thấy cô tiến vào, hắn nhìn cô rồi hướng đến chổ so pha, "Ngồi đi."
Bạch Thiến Thiến đi qua đó ngồi xuống, Ôn Hạo tháo găng tay ra đem một cái phong thư trên bàn trà để trước mặt cô nói: "Đây là công ty bồi thường cho cô, tuy không nhiều, nhưng mong cô nhận lấy."
Bạch Thiến Thiến nhéo nhéo phong bì, khá dày, ông chủ đã đưa ra thì cô sẽ nhận lấy thôi, Bạch Thiến Thiến mỉm cười, "Vậy tôi sẽ không khách khí."
Ôn Hạo lại mang găng tay vào tiếp tục lau chiếc cốc khác.
"Công ty đã sa thải Hứa Mạn Ny," Hoa bay như tuyết "tôi cũng đã cho thu hồi lại, đúng rồi cô có mang bản đầy đủ của bản nhạc kia đến không?"
"Có." Bạch Thiến Thiến vừa nói một bên đem bản thảo lấy ra, đang muốn đưa cho hắn, Ôn Hạo lại hướng cô khoát tay, "Cô đi đưa cho Trịnh ca đi, ở lại công ty thảo luận với bọn họ một chút. Hiện tại vị trí tổng giám âm nhạc, ban biên tập tạm thời bỏ trống đều do Trịnh ca phụ trách."
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, đang muốn cáo từ rời đi, Ôn Hạo chậm rãi lau chén trà không chút để ý hỏi một câu: "Tôi nghe Tần Húc nói cô và Định Hiên ngày hôm qua quay về Liêu gia?"
"Ừ." Bạch Thiến Thiến thuận miệng đáp một câu, cũng không để tâm lắm.
"Định Hiên hiện giờ đối với cô thái độ thay đổi không ít, cô hẳn là rất vui vẻ nhỉ?"
Bạch Thiến Thiến nhún nhún vai, "Tàm tạm."
"Hả?" Ôn Hạo đối với thái độ của cô thực kinh ngạc, "Cô không phải thích Định Hiên sao?"
Bạch Thiến Thiến lại bĩu môi, "Tôi sớm đã buông xuống rồi."
"Thật sao?" Trong thanh âm của hắn ẩn chứa ý cười, "Nhưng mà tôi thấy gần đây hai người tình cảm không tồi."
Bạch Thiến Thiến lại thở dài, "Chỉ là diễn trò mà thôi."
Hắn giương mắt nhìn cô, trên mặt mang theo nghi ngờ, Bạch Thiến Thiến liền hướng hắn nói: "Trước kia bởi vì chuyện của tôi và anh ta có điểm khó coi, nhân viên của hai công ty chống lại lẫn nhau, đối hợp tác bất lợi, cho nên người trong nhà yêu cầu chúng tôi tạm thời làm dịu mối quan hệ đi một chút. Nhưng mà tôi và Liêu tiên sinh đã thương lượng qua, sau khi lần hợp tác này kết thúc sẽ ly hôn."
"Ly hôn? Cô đồng ý?" Lời nói ra hắn mới ý thức được chính mình hơi xúc động, vội vàng cười nói: "Ý của tôi là, cô đồng ý cùng hắn ly hôn?"
Bạch Thiến Thiến vẻ mặt đương nhiên, "Đúng vậy, tôi vừa mới nói qua, tôi đã buông xuống đoạn tình cảm này rồi."
"Như vậy a.." Hắn có chút đăm chiêu gật gật đầu, tâm tình không tồi lại tiếp tục lau trà cụ, "Được rồi, bên này không có việc gì nữa, cô đi ban biên tập đi."
Ôn Hạo bảo cô cầm bản thảo đi ban biên tập, cái này chứng tỏ công ty cuối cùng sẽ sử dụng bản nhạc của cô, về phần ai sẽ hát..
"Cái kia.. Bài hát này vẫn tiếp tục cho Diêu Họa Di sao?"
Ôn Hạo gật gật đầu, "Vốn dĩ trước đó là cô ấy hát, nếu bây giờ đổi thành người khác, chỉ sợ của người hâm mộ của cô ấy sẽ không hài lòng, đối với ích lợi của công ty cũng sẽ bị tổn thất."
"Hóa ra là vậy.." Bạch Thiến Thiến có chút đăm chiêu đáp một câu, xem ra cũng chỉ có thể để Diêu Họa Di chiếm tiện nghi lần này.
Để hoàn thiện bài hát, còn phải sử dụng một số nhạc cụ khác để hòa âm, mà cô là tác giả của bài hát này nên phải ở đây để tham khảo, cho nên Bạch Thiến Thiến liên tiếp vài ngày đều bận rộn ở công ty.
Hôm nay cũng bận rộn đến tối, có lẽ là Ôn Hạo nhìn thấy bộ phận của bọn họ gần đây rất vất vả. Để thưởng cho bọn họ, buổi tối liền dẫn mọi người đi tụ tập ăn uống một chút.
Gần mười giờ đêm bữa tiệc kết thúc, trước đó Bạch Thiến Thiến đã bảo Lê Chi An đi về trước, lúc này cô định đi về bằng taxi, nhưng lại có một đồng nghiệp kiên trì muốn đưa cô về nhà.
Bạch Thiến Thiến đương nhiên không đồng ý, cô cũng không muốn cho người khác biết cô ở khu biệt thự gần biển.
Ngay tại lúc bế tắc này, Ôn Hạo chậm rãi đem xe đi đến hướng cô nói: "Ngã tư đằng kia dễ bắt taxi hơn, để tôi đưa cô ấy đến đó."
Đồng nghiệp kia nhìn thấy lão đại đã mở miệng nên cũng không nói thêm gì nữa, Bạch Thiến Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở cửa sau ngồi lên xe.
"Tôi đưa cô về nhà nhé?" Ôn Hạo trưng cầu một câu.
Bạch Thiến Thiến vội khoát tay, "Không cần, anh đưa tôi đến ngã tư là được."
Nhưng mà Ôn Hạo cuối cùng vẫn là kiên trì muốn đưa cô về nhà. Bạch Thiến Thiến khước từ không được đành đồng ý.
"Đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, chuyên ngành nhạc cụ của cô là gì?" Ôn Hạo hỏi một câu.
"Đàn dương cầm."
"Nhạc cụ truyền thống thì sao?"
Nói đến chuyện này Bạch Thiến Thiến liền nản lòng thở dài, "Cũng chỉ có đàn tranh." Ở nước ngoài, rất ít giảng dạy về nhạc cụ truyền thống Trung Quốc, giáo viên có kỹ thuật lại càng ít, đàn tranh cũng là cô ở trên mạng tự học, "Nhưng mà tôi mới vừa đăng ký một lớp đàn nhị, thời gian rảnh sắp tới tôi sẽ đi học."
Ôn Hạo nhướn mày liếc nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, "Có sẵn lão sư ngồi ở trước mặt, cô còn đi đăng ký lớp đàn nhị?"
"..."
Bạch Thiến Thiến có chút mơ hồ, "Anh.."
"Đàn nhị, sáo, đàn đầu ngựa, đàn tranh, tỳ bà tôi đều biết."
"Trời ạ.." Bạch Thiến Thiến sợ hãi than một tiếng, "Không ngờ anh lại biết nhiều như vậy."
Ôn Hạo hừ một tiếng, "Đây là đương nhiên." Lại nhìn cô trong gương chiếu hậu lần nữa, "Có hứng thú theo tôi học không?"
"Học phí tính như thế nào?"
Ôn Hạo giả vờ suy tư một lát, "Chuyện của Hứa Mạn Ny tôi thực sự có lỗi, coi như là bồi thường cho cô, không cần thu học phí."
"Như vậy sao được?" Không phải trước đó hắn đã bồi thường cho cô rồi sao?
Ôn Hạo lại nghĩ, "Nếu cô bắt buộc muốn trả học phí, vậy thì mời tôi ăn một bữa thịnh soạn là được rồi."
"Thành giao."
Một đường trở về Ôn Hạo đơn giản giới thiệu cho cô một chút về đàn nhị, khi hai người lại nói về nhạc cụ truyền thống từ xưa của Trung Quốc, Bạch Thiến Thiến mới biết được nguyên lai Ôn Hạo có thói quen thu thập nhạc cụ, hắn thu thập được rất nhiều thứ, như là đàn cổ, đàn sắt, đàn không thậm chí ngay cả chuông nhạc cũng có.
Đối với những người yêu âm nhạc họ cũng rất si mê nhạc cụ, Bạch Thiến Thiến dọc theo đường đi đều lắng nghe chăm chú.
Sau đó bọn họ lại từ nhạc cụ cổ đại chuyển sang nói về một số nhạc sĩ thời xưa cho tới nhạc sĩ phương Tây, lại từ nhạc sĩ phương Tây cho tới nhạc sĩ hiện đại, tóm lại là cuộc trò chuyện dường như không có điểm dừng.
Xe chạy đến cửa biệt thự, Bạch Thiến Thiến lại không vội vàng đi xuống ngay, cô đang nghe Ôn Hạo nói về nhạc sĩ mà hắn yêu thích nhất là Rimsky Korsakov.
Hai người đang tán gẫu nhiệt tình, Ôn Hạo trong lúc vô tình quét mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhất thời liền dừng nói chuyện. Bạch Thiến Thiến theo ánh mắt hắn nhìn sang, lúc này liền thấy Liêu Định Hiên hai tay đút túi quần đứng ở bên cạnh xe, cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu.