Đôi mắt của anh rất giống với đôi mắt của Duyệt Trạch, mỗi lần Duyệt Trạch cầu xin cô ở lại đều mang ánh mắt như vậy, giống như một con vật nhỏ tội nghiệp. Bạch Như Phong nghĩ thấy anh vì cô mà thành ra như vậy nên cũng không đẩy anh ra nữa. Anh vui lắm, nằm trên đùi cô thấp giọng cười, cười một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, hai mắt anh long lanh, trông rất đẹp: “Để anh ở bên cạnh hai mẹ con em được không Như Phong?” "Không phải bây giờ anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.