Bạch Thiến Thiến trong lòng buồn cười, đang muốn trả lời thì Ôn Hạo đã cầm lấy micro nói: "Nếu Bạch tiểu thư không muốn thì tôi sẽ không khách sáo, đúng lúc lâu rồi không có hát, đang ngứa nghề đây!"
Ôn Hạo đi qua chuyển bài hát, mục đích của Diêu Họa Di thất bại, cười đến có phần cứng đờ, Ôn Hạo đặc biệt giúp Bạch Thiến Thiến giải vây, ít nhiều làm cô ta cảm thấy không thoải mái. Cô ta chẳng thèm nói gì, tự mình đi qua ngồi xuống, chỉ là trước khi đi vứt lại cho Bạch Thiến Thiến một ánh mắt lạnh băng hàm chứa cảnh cáo.
Bạch Thiến Thiến giả vờ không phát hiện.
Phòng khách này đã được cải tạo, nhìn qua giống như một phòng KTV siêu lớn, trên vách tường bên trái có màn hình tinh thể lỏng cực rộng, âm thanh nổi vờn quanh, hiệu quả âm hưởng vô cùng không tồi.
Nhưng làm Bạch Thiến Thiến ngoài ý muốn chính là không ngờ Ôn Hạo hát tốt đến như vậy, ngày thường cô không hề lưu ý, hiện tại nghe anh ta hát Bạch Thiến Thiến mới phát hiện nguyên lai Ôn Hạo có âm giọng rất trầm.
Thanh âm vốn dĩ đã rất đặc sắc, cộng thêm một chút kĩ thuật luyến lái nghe qua liền vô cùng thú vị.
Có lẽ ai hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc cũng đều có thói quen này, đối với người hát hay luôn sinh ra một loại hảo cảm kì lạ, khi Ôn Hạo vừa cất giọng, lực chú ý của Bạch Thiến Thiến không khỏi bị anh ta hấp dẫn, cẩn thận đánh giá lại cô mới phát hiện nguyên lai ngoại hình Ôn Hạo khá là bắt mắt. Cũng không phải nét đẹp làm người khác kinh diễm, mà là vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái, tuy ngũ quan không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng tổ hợp với nhau lại mang đến một loại phong cách mỹ cảm riêng. Hơn nữa, mặt mày anh ta ôn hòa, trong mắt chứa chan ý cười dịu dàng, loại tuấn lãng bình dị gần gũi như thế này thật sự phi thường hấp dẫn lực chú ý của các cô gái.
Ôn Hạo vừa mới hát xong, trong chốc lát Bạch Thiến Thiến liền phát hiện mấy cô người mẫu đã trồng cây si với anh ta rồi, ngay cả đại minh tinh Diêu Họa Di cũng không khỏi ngây ngốc ngắm anh ta.
Bạch Thiến Thiến nghe tiếng hát của Ôn Hạo quả thực rất có sức quyến rũ, thế nhưng cô lại không có thói quen si mê người khác, vẫn luôn an tĩnh ngồi đó thể hiện là một khán giả chuyên nghiệp, vừa nghe vừa gật đầu tán thưởng, thỉnh thoảng mỉm cười đầy ẩn ý.
Thẳng đến khi cô cảm giác được có một tia nhìn sắc bén chăm chú bắn về phía mình, lúc này mới hồi thần theo bản năng quay đầu qua xem, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Liêu Định Hiên.
Ánh sáng chung quanh hơi mờ, đèn màu không ngừng lập lòe trên đỉnh đầu, lúc sáng lúc tối, nhưng cô lại có thể nhìn thấy trong ánh mắt anh rõ ràng mang theo vài phần không tốt.
Chỉ là thời điểm cô nhìn về phía anh, anh lại làm như không có việc gì liếc sang chỗ khác, phản phất giống như ánh mắt vừa rồi chỉ là vô tình chạm phải.
Bạch Thiến Thiến chẳng rõ mình đã chọc tới anh chuyện gì, bất quá cô cũng không để ý nhiều như vậy, vẫn như cũ tiếp tục nghe Ôn Hạo hát.
Lúc Ôn Hạo hát xong, chung quanh vỗ tay càng nhiệt liệt hơn, Tần Húc tựa hồ cảm thấy vừa rồi Ôn Hạo đoạt quá nhiều nổi bật, vội vàng đoạt lấy micro. Có điều giọng hát của Ôn Hạo vô cùng đặc biệt, nên cho dù Tần Húc hát hay đến đâu cũng không thể mang lại cảm giác giống như vậy.
Bạch Thiến Thiến ngồi ở bên này có chút buồn chán, nên nhỏ giọng hỏi Ôn Hạo nhà vệ sinh ở nơi nào.
Không ngờ Ôn Hạo lại nói với cô: "Đường đi có chút phức tạp, để tôi dẫn cô."
"..."
Ôn Hạo hướng mọi người cáo lỗi, sau đó mới mang Bạch Thiến Thiến rời khỏi đại sảnh, chuyển qua chỗ ngoặc, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng ồn ở bên kia Bạch Thiến Thiến mới nói với anh ta: "Vì sao anh lại gạt tôi? Ở đây làm gì có nhạc sĩ nào?"
Ôn Hạo không cho là đúng nhướng mày, "Tôi thì không tính sao?"
"..."
"Bất quá cô đừng vội tức giận, tôi gọi cô tới đây cũng coi như là giúp cô tìm linh cảm."
"Tìm linh cảm? Dưới bầu không khí bát nháo như ở đây sao?"
Một tay Ôn Hạo đút vào túi quần, một tay gãi gãi trán, cười nói: "Nghệ thuật là xuất phát từ cuộc sống, mà cuộc sống thì có cả trăm sắc thái, đây cũng coi như là một phần của cuộc sống đi. Tiếp xúc với nhiều người một chút, quan sát nhiều một chút, cảm nhận hỉ nộ ái ố của mọi người, so với một mình ngơ ngẩn trong phòng vắt hết óc sáng tác nhạc tốt hơn nhiều."
"..."
Cẩn thận ngẫm lại, thấy lời anh ta nói cũng có vài phần đạo lý.
"Cô cũng không phải thật sự muốn đi nhà vệ sinh đúng không? Tôi dẫn cô đến nơi này để thanh tĩnh một chút nhé?"
Dù sao lúc này cô cũng không muốn trở lại đó, nghe anh ta đề nghị như vậy liền gật đầu.
Ôn Hạo dẫn cô tới sân sau, ở đó có một cái đình hóng gió xây dựng theo phong cách Đông Nam Á, đứng nơi đây có thể nhìn thấy được ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà trong thành phố dưới chân núi.
Từ góc độ này nhìn xuống, chỉ cảm thấy ánh đèn neon của thành phố vừa sáng vừa lộng lẫy.
Thỉnh thoảng có gió thổi tới, mang đến hơi thở cỏ cây tươi mát như ở trong rừng, Bạch Thiến Thiến hít thở thật sâu một hơi, cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
Ôn Hạo lấy di động từ trong túi quần ra, mở một đoạn nhạc.
Là bài "Nguyên phong cảnh cố hương" của Tông Thứ Lang.
Đoạn nhạc này cô đã từng nghe qua.
Tiếng sáo hiu quạnh mang theo cảm giác hoang vu cổ xưa, gợi cho người ta một nỗi buồn không thể lý giải. Cô đột nhiên nhớ tới kiếp trước, một ngày kia, cô vất vả lắm mới có thể thoát ra được nơi đó, đứng ở ga tàu hỏa ngắm nhìn ánh trăng, cô muốn chạy trốn, nhưng lại không biết phải trốn đi nơi nào.
Nhìn người đi đường tới lui, cô đột nhiên cảm thấy một loại cô đơn trước nay chưa từng có, thế giới này hoang vắng đến nỗi phản phất giống như chỉ còn lại một mình cô, vì vậy cô khát vọng ấm áp biết bao.
Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng sáo, phiêu phiêu mù mịt, như thể có ai đó muốn thông qua tiếng sao để thể hiện hết nỗi lòng.
Trong cơn bàng hoàng, cô chợt nhớ đến bàn tay mềm mại và ấm áp của mẹ đã dạy đàn piano cho cô lúc còn nhỏ, nhớ tới nồi cháo táo đỏ của cha, và nhớ cả mùi thơm hoa quế sau vườn, chỉ cần đứng trước cửa sổ thôi là đã có thể ngửi thấy.
Cô hoài niệm sự ấm áp thời thơ ấu, nhưng mà khi đó cô lại biết rất rõ, hết thảy những điều đó đều không thể quay về.
Ôn Hạo thấy ánh mắt cô ngơ ngẩn nhìn về phía trước, hốc mắt tựa hồ ửng đỏ, anh ta hơi hé miệng, đè thấp giọng nói mới cẩn thận hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Cô ngắm nhìn hàng vạn ánh đèn dưới chân núi kia chua xót cười cười, "Tôi đang suy nghĩ về quê hương của mình."
"Quê hương của cô? Ở nơi nào?"
Bạch Thiến Thiến không nói gì. Quê hương của cô ở nơi nào sao.. Năm đó nhà xưởng gần nhà phát sinh cháy nổ lớn, tiểu khu nơi cô ở cũng bị lan can, dân cư trong tiểu khu bởi vì sự cố này chết hơn phân nửa, cha mẹ cô cũng bỏ mình tại đây, khi đó cô chỉ mới sáu tuổi.
Sau này, cô được cô của mình đưa sang Mĩ, bà ấy không bao giờ nhắc tới cha mẹ trước mặt cô, mà bản thân cô cũng ít khi đề cập đến quê hương. Khi còn nhỏ ký ức mơ hồ không rõ, nên cô đã sớm quên đi quê hương của mình là ở nơi nào, địa phương mình sinh ra và lớn lên, thế mà cô còn không biết.
Ôn Hạo cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ cùng cô sóng vai đứng chung một chỗ ngắm toàn cảnh thành phố rực rỡ về đêm.
"Ôn tổng!"
Thẳng đến khi sau lưng vang lên một giọng nữ dồn dập, hai người mới hồi thần, quay lại thì thấy Diêu Họa Di không biết từ khi nào đã đứng dưới mái hiên ở sân sau, trên mặt cô ta tuy mỉm cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.