Liêu Định Hiên nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt phức tạp của mọi người xung quanh, trực tiếp dẫn Bạch Thiến Thiến rời khỏi.
Trong đó sắc mặt khó coi nhất là Phương Hiểu Nhiễm, cô thật sự không thể tin được là Liêu Định Hiên sẽ không quan tâm đến thể diện của cô, bỏ cô lại ở đây mà mang Bạch Thiến Thiến rời đi, điều này làm cho mọi người xung quanh sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Cô ngã ngồi trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, cả người lộ ra sự đả kích sau khi thất bại.
Bạch Thiến Thiến vẫn ngây ngốc cho đến khi bước ra khỏi cửa biệt thự.
Anh mở cửa xe ra, lại nhìn Bạch Thiến Thiến ra lệnh, "Lên xe."
Bạch Thiến Thiến ngoan ngoãn đi lên ngồi.
Liêu Định Hiên cũng lên xe ngồi xuống, khởi động xe, động tác thành thạo quay đầu, xe chậm rãi chạy xuống chân núi.
"Vậy, việc kia.. Anh vì sao muốn đứng ra giúp tôi?" Cuối cùng Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, quay đầu ra hỏi anh một câu.
Sắc mặt anh có vẻ lạnh lùng, giọng điệu cũng cứng ngắc, "Không giúp cô, chẳng lẽ muốn xem đường đường là Liêu phu nhân lại đi kính rượu người khác? Cô không xấu hổ nhưng tô i thì ngại mất mặt."
"..."
Bạch Thiến Thiến vẫn không hiểu, "Nhưng nếu anh đứng ra thì rõ ràng sẽ làm Phương tiểu thư mất mặt, Phương tiểu thư là bạn gái của anh, cô ấy mất mặt thì anh cũng mất mặt không đúng sao?"
"Bạch Thiến Thiến." Đột nhiên anh kêu cô bằng một giọng nói rất tàn nhẫn.
Bạch Thiến Thiến theo bản năng nuốt nước miếng, "Cái gì?"
"Tôi trịnh trọng nói với cô một lần này, tôi chỉ nói điều này một lần, và sau này sẽ không nói lại." Giọng anh đầy uy lực vang vọng trong khoang xe, và mỗi từ đều có vẻ nặng nề.
"..."
"Hôn nhân là một loại hợp đồng đối với tôi. Tôi là một người giữ chữ tín, trong lúc thời gian hợp đồng tuyệt đối sẽ không phản bội. Cho nên, tôi cùng Phương Hiểu Nhiễm không có gì cả. Mặc dù tôi có cùng cô ấy đã ở bên nhau, nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, hiện giờ mọi chuyện đã qua đi, về sau không cần nói những lời nó i giống như cô ấy là bạn gái tôi nữa, cô hiểu rõ chưa?"
"..."
Bạch Thiến Thiến thật sự không nghĩ tới anh sẽ giải thích chuyện này với cô, tuy nhiên những lời anh nói cô vẫn không thể hiểu được, "Tại sao chuyện trước đây giữa anh và Phương tiểu thư lại lan truyền nhiều như vậy?
" Vì tin đồn là tin đồn, chúng không có giá trị đáng tin cậy. "Giọng điệu của anh rất bình đạm, giống như anh chỉ đang trần thuật sự thật.
" Như vậy.. "Bạch Thiến Thiến nửa tin nửa không tin gật gật đầu," Nhưng trước đó vì sao anh không nói chuyện này cho tôi biết? "
Nếu lúc trước anh sớm một chút giải thích với nguyên chủ Bạch Thiến Thiến, như vậy cô ấy cũng sẽ không vì hiểu lầm phạm phải những sai lầm kia, thậm chí không cần chết.
" Nói cho cô trước cũng không có ý nghĩa gì. "
Anh nói rất thờ ơ, giống như tất cả mọi chuyện đều không quan trọng vậy. Nhìn thấy anh như vậy, không hiểu sao trong lòng cô bỗng nổi lên lửa giận không thể nói nên lời, cô hít sâu mấy hơi thở, nhưng cô vẫn không khống chế được nói lớn tiếng," Vậy vì sao bây giờ anh lại muốn nói cho tôi biết? "
Anh quay đầu nhìn cô một cái, hai hàng lông mày nhíu lại, giọng nói lại dịu đi không ít," Cô làm sao vậy? "
Lúc này Bạch Thiến Thiến mới ý thức được bản thân mình quá kích động, căn bản anh không biết chuyện nguyên chủ Bạch Thiến Thiến đã chết không phải sao?
Cô điều chỉnh hô hấp làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, lắc đầu," Không có gì, bây giờ anh giải thích với tôi cũng không có ý nghĩa gì, mấy tháng nữa chúng ta sẽ ly hôn, anh cùng người khác có ở bên nhau hay anh luôn tuân thủ hợp đồng hôn nhân này đối với tôi mà nói đều không quan trọng "
Anh không nói chuyện, mắt nhìn phía trước nhưng cơ bắp ở thái dương lại ẩn ẩn giật giật.
Cứ như vậy im lặng cả một đoạn đường, cũng không biết qua bao lâu, anh đột nhiên mở miệng nói:" Vừa rồi cô cùng Ôn Hạo ở sân sau nói chuyện gì? "
Giọng điệu của anh ấy rõ ràng đã trở lại bình thường, nhẹ nhàng và bay bổng, như thể vừa thuận miệng hỏi
"... "
Bạch Thiến Thiến nghi hoặc liếc anh một cái," Chỉ nói một ít chuyện vềâm nhạc. "
Anh ta không lên tiếng, im lặng một lúc rồi nói: :" Ôn Hạo không phải là người tốt gì, đặc biệt đối với phụ nữ, anh ta rất giỏi ăn nói, cô đừng bị bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cậu ta lừa gạt. "
"... "
Bạch Thiến Thiến có chút không nói nên lời, này đây là lần thứ hai cô nghe thấy anh ở trước mặt cô nói xấu Ôn Hạo." Anh cùng Ôn Hạo thật sự là bạn tốt sao? "
Anh kinh ngạc nhìn cô," Có vấn đề gì sao? "
"... "
Bạch Thiến Thiến bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hoàn toàn không hiểu bọn họ như thế nào là lại trở thành bạn bè," Nhưng tôi thấy kỳ quái, vì cái gì anh luôn lo lắng tôi có thể bị anh ta lừa gạt vậy? "
Anh coi đó là lẽ đương nhiên," Có lẽ đó là lòng tốt của tôi. "
"... "
Sau khi Liêu Định Hiên và Bạch Thiến Thiến rời đi, Tần Húc cũng mang theo Phương Hiểu Nhiễm đã thất hồn lạc phách rời đi, mà những người khác cũng đều lục tục rời đi.
Diêu Họa Di sau khi nhìn thấy cũng sợ ngây người, cô thật sự không nghĩ tới Bạch Thiến Thiến là nhị tiểu thư nhà họ Bạch và là phu nhân của Liêu Định Hiên.
Giờ đã rõ vì sao trước kia cô cảm thấy cô ta luôn tự tin làm người khác chán ghét như vậy, cũng không phải bởi vì cô ta cốý giả trang giàu có gì, mà là người ta thật sự có thực lực..
Nói vậy thì có vẻ hơi sai, nhưng lời lẽ không thể phản bác được.
" Ôn tổng, Nhạc sĩ Bạch thật sự là Liêu phu nhân sao? "
Diêu Họa Di mang theo ánh mắt cầu cứu hướng Ôn Hạo hỏi.
Ôn Hạo ưu nhã đổ một ly champagne để uống, nhàn nhạt gật đầu:" Đúng vậy, cô ấy là Liêu phu nhân. "Lại liếc mắt nhìn cô một cái," Tôi vừa đưa mắt ra hiệu cho cô, sao cô lại không hiểu vậy? Sau chuyện này chắc chắn cô đã đắc tội với nhà họ Liêu rồi. "Anh nâng champagne nhấp một ngụm, tiếp tục dùng giọng điệu không mặn không nhạt nói:" Sợ là cô đừng nghĩ làm người phát ngôn cho nhãn hiệu mới của nhà họ Liêu nữa, lần trước Hứa Mạn Ni đắc tội nhà họ Liêu, hiện giờ đã bị chặn hoàn toàn rồi, cô cũng muốn bị chặn sao? "
Diêu Họa Di ngã ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy," Tôi không muốn! "Cô phe phẩy đầu, hốc mắt hồng hồng," Tôi nên làm sao bây giờ, Ôn tổng, anh phải cứu tôi. "
" Còn có thể làm sao bây giờ? Ngày mai đến công ty, gặp Nhạc sĩ Bạch, thành khẩn hướng cô ấy nhận lỗi, khẩn cầu cô ấy tha thứ đi, nếu cô ấy tha thứ cho cô thì còn có thể giải quyết, nếu không tha thứ cho cô, thì cô liền chờ lưu lạc đến tuyến mười tám đi!"