Bạch Thiến Thiến vừa nhìn đến những người này thì biết bản thân đã bị Ôn Hạo lừa gạt, cái gì mà nghiên cứu bàn luận về âm nhạc chứ, đây rõ ràng chính là một bữa tiệc tại nhà. Bất quá Bạch Thiến Thiến không hiểu nổi Ôn Hạo vì sao lại muốn gạt cô tới đây tham gia buổi tụ hội của bọn họ.
Ôn Hạo đóng cửa lại, bình tĩnh tự nhiên đi lên phía trước tạm dừng nhạc, lại hướng mọi người nói: "Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là nhạc sĩ mới đến của công ty tôi, Bạch Thiến Thiến."
Ngồi ở sô pha bên trái là một đôi vợ chồng trẻ, giờ phút này cô vợ kéo kéo áo của chồng mình, nhỏ giọng bên tai anh ta nói: "Ôn Hạo đang muốn làm gì thế? Người này rõ ràng là.." Ánh mắt đầy ẩn ý hướng về phía Liêu Định Hiên bên kia nhìn thoáng qua.
Anh chồng vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng nhiều chuyện!"
Cô vợ liền ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Lời này của Ôn Hạo nói ra, Tần Húc và những người nhận ra Bạch Thiến Thiến đều sững sờ, dùng ánh mắt dò hỏi Ôn Hạo rốt cuộc là đang làm cái gì, nhưng Ôn Hạo không thèm để ý, nắm lấy tay Bạch Thiến Thiến bước tới trước giới thiệu với cô: "Vị này chính là Liêu chủ tịch, lần trước đã gặp qua."
Bạch Thiến Thiến đứng trước mặt Liêu Định Hiên, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển, ống tay áo vén lên trên cổ tay, lộ ra chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ. Giờ phút này, anh hơi khom người ngồi ở ghế sô pha, trên tay bưng ly cà phê, chậm rãi lắc lư, động tác ung dung thong thả. Nghe được âm thanh, anh hơi nâng mí mắt nhìn qua hai người, sắc mặt bình tĩnh không một tia gợn sóng, tựa như cho dù hai người có tồn tại hay không với anh mà nói đều không quan trọng.
Đối với hành động làm lơ này, Ôn Hạo cũng không thèm quan tâm, cười tủm tỉm lại chỉ vào Phương Hiểu Nhiễm tiếp tục giới thiệu: "Vị này.. Là bạn gái của Liêu chủ tịch, ừm.. Phương Hiểu Nhiễm tiểu thư."
Ánh mắt Liêu Định Hiên đột nhiên trở nên sắc bén, Ôn Hạo vội vàng cúi đầu khụ một tiếng tránh đi ánh mắt của anh.
Bạch Thiến Thiến vẫn thản nhiên chào hỏi, "Xin chào Liêu chủ tịch, chào Phương tiểu thư."
Phương Hiểu Nhiễm nguyên bản vừa thấy Bạch Thiến Thiến tiến vào đã có chút sửng sốt, cô ta và Bạch Thiến Thiến chạm mặt trong trường hợp này không phải là rất xấu hổ hay sao, vậy mà Ôn Hạo còn dẫn cô tới đây, rõ ràng là giả vờ không biết Bạch Thiến Thiến là ai đây mà.
Phương Hiểu Nhiễm nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, cũng hào phóng khéo léo cưới đáp lại, "Xin chào Bạch tiểu thư."
Giới thiệu xong bên này, Ôn Hạo lại kéo cô đi đến bên người Tần Húc, "Vị này là anh em tốt của tôi, lần trước ở quán cà phê cũng đã gặp qua, Tần Húc."
Ánh mắt Tần Húc nhìn nhìn hai người, cười gượng gạo, âm thầm nháy mắt với Ôn Hạo vài cái, dùng khẩu hình miệng hỏi anh ta đang muốn làm gì.
Ôn Hạo cười rất là hòa ái với anh ta, hoàn toàn làm lơ vấn đề anh ta vừa hỏi.
Bạch Thiến Thiến vẫn cười tủm tỉm chào hỏi, "Tần tiên sinh xin chào."
Tần Húc hồi thần, cười ha hả đáp: "Xin chào xin chào."
Bên cạnh Tần Húc còn có hai mỹ nhân trang điểm quyến rũ, Ôn Hạo cũng chỉ đơn giản giới thiệu họ là bạn của Tần Húc, đến cả cái tên cũng không nói, chắc hẳn đây là người mẫu hay diễn viên mới vào nghề mà Tần Húc tùy tiện dẫn tới chơi.
Giới thiệu xong bên này, liền đến phiên bên kia. Cặp vợ chồng ngồi ở đó chính là chị họ và anh rễ họ của Ôn Hạo, thời điểm anh ta giới thiệu hai người, sắc mặt của cô chị họ rõ ràng có chút cứng đờ, hẳn là cô ta cũng biết thân phận của Bạch Thiến Thiến, nhưng lại vô cùng biết điều không vạch trần, chỉ lịch sự chào hỏi.
Người đàn ông ngồi kế bên anh chị họ là đối tác làm ăn với Ôn Hạo, Bạch Thiến Thiến không quen biết anh ta, nên chỉ tùy tiện chào hỏi, bên cạnh người này cũng có hai mỹ nhân nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, nhưng Ôn Hạo trực tiếp bỏ qua các cô không hề nhắc tới.
Cuối cùng là Diêu Họa Di, Ôn Hạo chỉ vào cô ta cười nói: "Vị này là Diêu Họa Di, mọi người đều làm cùng công ty, lần trước đã gặp mặt, chắc cô vẫn còn nhớ chứ?"
Bạch Thiến Thiến cười cười, "Tất nhiên còn nhớ."
Diêu Họa Di cũng cười với cô, "Không ngờ lại gặp cô ở chỗ này." Trong lời nói lộ ra vài phần khinh miệt, tất nhiên, cô ta cảm thấy thân phận của Bạch Thiến Thiến căn bản không có tư cách cùng cô ta xuất hiện ở đây.
Bạch Thiến Thiến cũng không thèm để ý, ngồi xuống ở một bên.
Ôn Hạo đi qua mở nhạc lên một lần nữa, sôi nổi nói: "Nào, vừa nãy tới ai hát vậy?"
Trái ngược thái độ lãnh đạm đối với cô, giờ phút này Diêu Họa Di tựa như học sinh tiểu học tích cực trả lời câu hỏi của giáo viên, tươi cười đầy mặt giơ tay nói: "Em em!"
Ôn Hạo đưa micro cho cô ta, Diêu Họa Di vẻ mặt tự đắc đi lên.
Ca hát chính là thế mạnh của Diêu Họa Di, cô ta đi đến chính giữa đại sảnh, cúi chào mọi người với thần thái vô cùng tự tin. Tuy dáng người vốn nhỏ xinh, nhưng cô ta vẫn có hào quang mà một đại minh tinh nên có, vài người ở đây đều là nhân vật tai to mặt lớn trong giới thượng lưu ở thành phố, vậy mà cô ta lại không hề luống cuống, cất giọng hát bài "Ngọt ngào" một cách đầy tình cảm.
Không thể không thừa nhận cô ta hát thật sự khá tốt, đặc biệt hôm nay cô ta ăn mặc theo phong cách cổ điển. Một bộ sườn xám xẻ tà, trên vai khoác khăn choàng, tóc cũng uốn xoăn theo mốt của thập niên hai mươi ba mươi, kết hợp cùng lối trang điểm đậm khói cổ điển, thâm tình cất giọng hát vô cùng truyền cảm, ngay cả Bạch Thiến Thiến không mấy thích cô ta cũng cảm thấy độc đáo.
Màn biểu diễn kết thúc, xung quanh vỗ tay như dậy sấm, Bạch Thiến Thiến cũng lịch sự vỗ tay.
Diêu Họa Di cúi chào mọi người nhưng vẫn chưa chịu rời sân khấu, cầm micro nói: "Công ty chúng tôi có nhạc sĩ Bạch mới đến, tuổi còn trẻ lại tài ba hơn người, có rất nhiều thành tích âm nhạc, nên có lẽ ca hát đối với cô ấy cũng chỉ như ăn một bữa sáng, vì vậy kế tiếp nhạc sĩ Bạch sẽ hát cho chúng ta nghe, mời mọi người cho một tràng vỗ tay!"
Bạch Thiến Thiến dự định chỉ làm khán giả ngồi xem, sau đó tìm cách trốn về sớm, lại không ngờ Diêu Họa Di đột nhiên nhắc tới cô.
Cô ta thích thể hiện thì tự cô ta thể hiện đi, vì sao còn muốn lôi cô theo cơ chứ? Hơn nữa trước đó cô ta đã hát một cách quá xuất sắc rồi, hiện tại cho dù cô có chọn bài nào đi nữa cũng sẽ không sánh bằng, nếu hát không tốt còn phải chịu xấu hổ mất mặt. Cô biết soạn nhạc nhưng lại không hề có kĩ năng ca hát gì, mặc kệ là Khâu Thiên Dương của kiếp trước hay Bạch Thiến Thiến của kiếp này thì giọng nói đều không thích hợp để ca hát.
Diêu Họa Di đi tới đem micro đưa cho cô, trên mặt mang theo ý cười, "Nhạc sĩ Bạch, đừng làm cho mọi người mất hứng nhé."
Bạch Thiến Thiến liếc nhìn mọi người cáo lỗi, "Thật ngại quá, tôi hát không tốt lắm, không nên làm ô nhiễm lỗ tai của mọi người."
Không đợi những người khác phát biểu ý kiến Diêu Họa Di lại nói: "Không sao đâu Bạch tiểu thư, mọi người đến đây cũng chỉ để giải trí, tùy tiện hát một bài là được mà."
Nói xong liền trực tiếp nhét micro vào trong tay cô, động tác hiện ra vài phần hùng hổ dọa người. Cô đã từ chối rồi mà cô ta còn như vậy là sao? Đây rõ ràng là Diêu Họa Du cố ý muốn khiến cho cô khó xử đúng không?
Cô giương mắt nhìn lại cô ta, Diêu Họa Di cười đến vẻ mặt thiên chân vô hại, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt với cô.