Bạch Thiến Thiến theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy một cô gái đứng cách đó không xa, vừa nhận ra cô ta, Bạch Thiến Thiến chợt nhíu mày.
Đã lâu cô không gặp Hứa Mạn Ni, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean trắng đơn giản, không phải dạng quần áo cầu kì mà cô ta vẫn mặc thường ngày, mất đi thần thái đó trên người, cộng thêm khuôn mặt lộ ra vài phần tiều tụy, nên nhìn qua cô ta trở nên già đi rất nhiều.
Hứa tổng giám luôn cao cao tại thượng trước mặt cô nói một không nói hai, vậy mà giờ khắc này lại hiện ra vài phần xấu hổ, cô ta cúi đầu đi tới, đôi tay lo lắng chà xát, cười lấy lòng nhìn về phía cô, "Lúc trước tôi mắt mù không biết thân phận của cô, có nhiều chỗ mạo phạm mong rằng Liêu phu nhân không chấp nhất."
Cô ta kêu cô là Liêu phu nhân? Như vậy cô ta biết rồi sao? Ai đã đem thân phận của cô nói cho cô ta biết thế nhỉ? Diêu Họa Di? Diêu Họa Di cái loại chó nịnh nọt này sẽ không tự đi tìm phiền phức cho chính mình, nhưng nếu không phải Diêu Họa Di thì là ai? Hơn nữa làm sao cô ta biết cô sẽ đến nơi này? Tình cờ gặp được à? Có vẻ không đơn giản như vậy.
Bạch Thiến Thiến híp ánh mắt đánh giá cô ta, trên mặt hàm chứa vài ý cười, "Theo như cô nói, nếu không phải tôi có thân phận như vậy, thì sẽ xứng đáng chịu cảnh bị cô đạo tác phẩm, còn bị cô chèn ép sao?"
"Không không không, ý tôi không phải như thế." Nói đến đây đột nhiên cô ta bắt lấy tay cô, trên mặt hiện lên vẻ kích động, "Chỉ xin Liêu phu nhân có thể tha cho tôi một con đường sống hay không? Nhiều năm trước tôi đã cùng chồng ly dị, nên hiện giờ còn phải nuôi con gái, tên đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến sống chết của hai mẹ con, nếu tôi không tìm được việc làm thì chúng tôi chỉ còn nước chết đói, xin Liêu phu nhân hãy mở lòng từ bi, đừng so đo với tôi nữa."
Bạch Thiến Thiến lạnh lùng rút tay ra, "Nếu biết bản thân còn có con gái, vì sao lại làm những việc tạo ra tấm gương xấu cho con bé? Đã phạm sai lầm thì phải nhận lấy hình phạt đích đáng, với lại, không được làm tổng giám đốc âm nhạc thì cô vẫn có thể làm nghề khác."
"Tôi biết.." Hứa Mạn Ni ngữ khí hấp tấp nói: "Thế nhưng vì bị người nhà của Liêu phu nhân tác động, nên cho dù tôi muốn làm việc khác cũng không ai nhận."
Vẻ mặt Bạch Thiến Thiến không cho là đúng, "Chỗ này không được thì sao không đổi chỗ khác? Hãy chuyển đến nơi khác sinh sống và bắt đầu lại từ đầu, cánh tay của gia đình tôi cũng không có dài được đến như vậy đâu."
Hứa Mạn Ni xấu hổ cúi đầu, "Có điều.. tôi vất vả lắm mới mua được nhà ở thủ đô, chịu đựng biết bao khổ cực mới có thể sinh sống tại đây, Liêu phu nhân vì sao cô lại nỡ nhẫn tâm.."
"Hứa tiểu thư!" Bạch Thiến Thiến lạnh lùng đánh gãy lời cô ta, "Chúng ta đều là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm, huống chi tôi không thưa cô ra tòa khiến cô ngồi tù đã là nhân từ lắm rồi, Hứa tiểu thư không nên quá tham lam. Chuyện này không cần phải nói thêm nữa, sau này mong Hứa tiểu thư đừng tiếp tục tới tìm tôi."
Bạch Thiến Thiến nói xong liền lên xe rời đi, Hứa Mạn Ni không cam lòng, đuổi theo xe cô chạy một đoạn, cuối cùng vẫn bị cô bỏ lại phía sau.
Bạch Thiến Thiến thực sự không có nhân từ đến nỗi đi tha thứ cho người từng làm hại chính mình, huống chi Hứa Mạn Ni rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy, không trách ai được.
Sau khi về đến nhà, Bạch Thiến Thiến đem chuyện của Hứa Mạn Ni hoàn toàn vứt ra sau đầu, buổi tối cô đem mỹ phẩm dưỡng da cùng dung dịch nước uống ra dùng thử, nghĩ đến danh tiếng của nhãn hàng này tốt như vậy, ngày mai hẳn là đã có thể nhìn thấy hiệu quả.
Nhưng mà ngược với mong đợi của Bạch Thiến Thiến, mụn trên mặt cô chẳng những không thuyên giảm mà còn có xu hướng ngày càng nhiều hơn, nguyên bản chỉ thưa thớt vài nốt, hiện tại cơ hồ đã bò ra khắp mặt, Bạch Thiến Thiến nhìn khuôn mặt lốm đốm đỏ trong gương kia sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai.
Có vấn đề gì với loại mỹ phẩm này thế? Chẳng lẽ cô bị dị ứng với nó sao?
Bạch Thiến Thiến chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã vội lấy điện thoại gọi cho mẹ của Liêu Định Hiên, Hạ Hầu Dung.
"Thiến Thiến hả con?" Người bên đầu kia điện thoại tựa hồ rất cao hứng.
"Mẹ." Bạch Thiến Thiến cung kính chào hỏi, "Hiện tại mẹ có bận gì không?"
"Không bận không bận, con tìm mẹ có chuyện gì sao?"
Bạch Thiến Thiến cắn cắn môi, "Là như thế này, lúc trước mặt con bị nổi vài hạt mụn, nên đã đi mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da và dung dịch nước uống ở cửa hàng của Herb House về dùng."
Bạch Thiến Thiến còn chưa nói xong, đầu kia điện thoại liền bổ sung: "Có phải mụn lại nổi càng ngày càng nghiêm trọng không?
"... "
Bạch Thiến Thiến ngẩn người," Sao mẹ lại biết ạ? "
Hạ Hầu Dung thấp giọng cười hai tiếng nói:" Yên tâm đi, đây là hiện tượng bình thường, dung dịch nước uống kia dùng để cân bằng nội tiết, nó sẽ điều tiết lại cơ thể cho con, đem độc tố tích tụ bên trong bài xuất ra ngoài. Trên mặt nổi mụn chứng tỏ cơ thể con đang bắt đầu bài độc, con đừng lo lắng, cũng đừng dùng tay nặn, cứ tiếp tục sử dụng, qua mấy ngày sẽ tốt lên thôi. "
" Thật vậy ạ? "Bạch Thiến Thiến không xác định hỏi lại.
" Mẹ sẽ hại con hay sao? "
Nghe bà nói như vậy, Bạch Thiến Thiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau khi ngắt điện thoạicô lại phiền muộn nhìn trời, với dáng vẻ này có lẽ trong thời gian ngắn cũng đừng mong ra ngoài gặp người khác.
Rửa mặt xong, Bạch Thiến Thiến xuống lầu ăn sáng. Liêu Định Hiên đêm qua đã trở lại, giờ phút này đang ngồi ở nhà ăn dùng bữa sáng, anh ta bưng tách cà phê dì Man vừa pha, động tác ưu nhã nhấp một hơi, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy cô đang từ trên cầu thang đi xuống.
Khụ khụ khụ.
Liêu Định Hiên lập tức bị sặc.
Liêu Định Hiên người này, luôn hành sự trọng ổn, ngày thường cũng tương đối chú ý đến phẩm hạnh và tu dưỡng bản thân, rất khó thấy được dáng vẻ anh thất thố, thế nhưng giờ phút này, anh lại uống cà phê đến nỗi bị sặc, sơ suất như vậy thật hiếm thấy.
Có điều anh không hề luống cuống tay chân, mà bình tĩnh lấy khăn ăn che miệng thấp giọng ho khan, động tác vẫn rất ưu nhã. Chỉ là Bạch Thiến Thiến nhìn thấy bộ dáng này của anh, trong lòng quả thật không thể thoải mái nổi.
Kinh khủng đến như vậy sao? Mặt cô vậy mà dọa người đến nỗi làm cho anh phải sợ tới mức uống cà phê còn bị sặc à?
Bạch Thiến Thiến đi đến ngồi xuống đối diện anh, lấy bánh mì dì Man chuẩn bị cho cô cắn thật mạnh một ngụm. Liêu Định Hiên ho trong chốc lát mới có thể dừng lại, ánh mắt liếc qua khuôn mặt cô một lần nữa nhưng cũng không nhìn quá lâu, sau đó mới cúi đầu tiếp tục ăn.
" Mặt cô bị sao thế? "Ngữ khí không phải là cố tình nghi vấn, mà nhẹ nhàng giống như người ta đang tán gẫu.
Bạch Thiến Thiến chỉ trả lời cho có lệ," Nội tiết tố mất cân đối, không phải đã nói với anh rồi sao? "
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hai hàng mày nhíu lại," Thuốc bác sĩ kê đơn không có tác dụng sao? "
" Ừm. "Cô vẫn không chút để ý như cũ.
Anh cúi đầu trầm tư, một lát sau mới nói:" Lời bác sĩ nói kia, nghĩ lại cũng có vài phần đạo lý. "
" Cái gì? "Cô ý thức được lời nói của anh có điểm không thích hợp, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc vài phần.
Anh ưu nhã dùng khăn lau khóe miệng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô," Muốn tôi hỗ trợ không?"
Khóe miệng Bạch Thiến Thiến co giật, anh nói muốn giúp cô sao? Nhưng là giúp như thế nào? Anh vừa mới nhắc tới lời vị bác sĩ kia có vài phần đạo lý, là có ý gì? Có phải chuyện đề nghị cô dùng sinh hoạt vợ chồng để cải thiện nội tiết tố hay không?
Liêu Định Hiên đây là.. Đang suy nghĩ cái gì vậy?