Vào buổi trưa cùng ngày, sau khi Bạch Thiến Thiến nhận lời xin lỗi của Diêu Họa Di thì đột nhiên Liêu Định Hiên lại gọi đến, nói muốn mời cô đi ăn cơm.
Bạch Thiến Thiến cầm điện thoại trong tay đến phát ngốc, đây là do Liêu Định Hiên anh ta có quá nhiều tiền mà không tìm được chỗ rải đúng không?
Thế nhưng hiện tại hai người còn chưa ly hôn, vẫn phải giả vờ tình cảm cho người khác xem, vì vậy Bạch Thiến Thiến tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn đáp ứng cùng anh ăn cơm.
Hai người lại đến nhà hàng gần Đá Màu đã tới lần trước dùng bữa, đây là một nhà hàng theo kiểu hỗn hợp, pha trộn giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây.
Liêu Định Hiên đưa thực đơn cho cô chọn trước, Bạch Thiến Thiến đang xem thực đơn, thì đột nhiên nghe được bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, "Định Hiên, Thiến Thiến, không nghĩ tới đây lại gặp được hai người đấy?"
Bạch Thiến Thiến nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày, cô ngẩng đầu lên nhìn, người này không phải Phương Hiểu Nhiễm thì còn là ai?
Cô ta mặc một thân váy Bohemian dài, tóc tết hình xương cá như kiểu của các cô gái Hy Lạp cổ đại, đơn giản mà lại tươi mát, tùy ý nhìn qua cũng đủ để cho người ta có một loại cảm giác trước mắt sáng ngời.
Cô ta mang thần thái hào phóng, tươi cười thân thiết, toàn thân tràn ngập cảm giác bình dị gần gũi, có điều Bạch Thiến Thiến nhớ tới cô ta vừa mới kêu mình là "Thiến Thiến" liền cảm thấy một trận rùng mình không hề nhẹ, tha thứ cho cô thực sự không thể giả tạo được đến như vậy.
"Phương tiểu thư." Trái ngược với sự thân thiện của cô ta, Bạch Thiến Thiến không mặn không nhạt lên tiếng.
"Thật không nghĩ tới trùng hợp như vậy gặp được hai người, đúng lúc em cũng chưa ăn cơm, không ngại để em ngồi cùng chứ?" Cô ta kéo chiếc ghế bên cạnh Liêu Định Hiên ra ngồi xuống, giương ánh mắt trưng cầu nhìn về phía hai người.
Bạch Thiến Thiến âm thầm bĩu môi, đã ngồi rồi còn bày đặt hỏi người khác có để ý hay không, vừa nhìn là biết có chuẩn bị mà đến.
Bạch Thiến Thiến thần sắc nhàn nhạt, "Tôi thì không sao, cô hỏi Liêu tiên sinh đi." Dù sao tiểu tam như cô ta cũng dám chạy tới ngồi cùng bàn ăn cơm rồi, da mặt cô ta đã dày thành như vậy cô còn có thể nói cái gì nữa đây?
Phương Hiểu Nhiễm bèn quay đầu nhìn Liêu Định Hiên, cười nói: "Thiến Thiến đã không ngại thì hẳn là anh cũng sẽ không để ý đúng không?" Cô ta nói với giọng thật dịu dàng.
Liêu Định Hiên nhíu mày, sắc mặt thật sự không thể nói là tốt, anh không đếm xỉa tới lời Phương Hiểu Nhiễm nói, chỉ quay sang Bạch Thiến Thiến hỏi một câu: "Cô thật sự không ngại sao?"
Bạch Thiến Thiến nhún vai, "Không ngại."
Nguyên bản Liêu Định Hiên còn định bưng ly thủy tinh chuẩn bị uống nước, lúc này đột nhiên đem chiếc ly kia nện thật mạnh trên bàn, đứng dậy, không liếc Phương Hiểu Nhiễm lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói với cô ta: "Cô đi theo tôi."
Trong lòng Phương Hiểu Nhiễm lập tức nhảy dựng, sau khi cực lực ổn định tinh thần, mới cố ý mang theo một loại ý cười ái muội trên mặt nói: "Định Hiên anh định làm gì vậy, có chuyện gì mà lại không thể nói trước mặt Thiến Thiến chứ?" Vừa nói vừa ý vị thâm trường nhìn về phía Bạch Thiến Thiến, nở nụ cười sung sướng, trong mắt còn mang theo đắc ý nhàn nhạt.
Tựa hồ Liêu Định Hiên không có kiên nhẫn, nghiêm khắc mà trầm tĩnh, trong giọng nói mang theo mấy phần cảnh cáo, "Lại đây."
Sắc mặt Phương Hiểu Nhiễm cứng đờ, cũng không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy đuổi theo, trước khi rời đi còn cười mỉm cáo lỗi cùng Bạch Thiến Thiến: "Thật ngại quá Bạch tiểu thư, cô ở đây chờ một lát, tôi và Định Hiên sẽ lập tức trở lại." Lời nói cứ như chủ nhân đang chậm trễ trong việc tiếp đãi khách.
Bạch Thiến Thiến cũng không thèm để ý, mặt không biểu cảm nhìn hai người rời đi.
Có điều trong lòng cô hơi nghi hoặc, lúc trước nghe Liêu Định Hiên nói anh ta và Phương Hiểu Nhiễm không có gì, thế nhưng lại luôn trùng hợp xuất hiện khung cảnh ái muội của hai người. Điều này là do Liêu Định Hiên dung túng cho cô ta đến gần, hay là do da mặt Phương Hiểu Nhiễm thật sự quá dày, mặc dù đã bị người ta cự tuyệt vẫn cố ý tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt đây nhỉ?
Cô lười phải suy nghĩ nhiều về vấn đề này, dù sao bữa cơm không phải do cô trả tiền, Phương Hiểu Nhiễm có muốn ăn cùng hay không đối với cô chẳng quan hệ gì. Có điều cô ta ngàn vạn lần đừng có không chịu nổi tịch mịch mà đi trêu chọc cô, như vậy cô cũng sẽ không làm gì đá động đến cô ta cả.
Liêu Định Hiên và Phương Hiểu Nhiễm một trước một sau ra khỏi nhà hàng, đi đến một cái hẻm nhỏ yên lặng ở góc đường mới dừng lại. Liêu Đình Hiên quay đầu đối diện với cô ta, thân hình anh cao lớn, thời điểm nhìn chằm chằm người khác như vậy bỗng có một loại áp bách làm người khác hít thở không thông.
"Lần trước tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Cô đến tột cùng là muốn dây dưa đến khi nào?"
Phương Hiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh băng, trong lòng cô ta đau xót, nhịn không được nhào đến ôm lấy anh, nức nở nói: "Lần đó em cũng đã nói rồi mà, em không thể rời khỏi anh, em không thể mất anh được, Định Hiên."
Anh kéo tay cô ta đẩy ra, động tác thực thô bạo, Phương Hiểu Nhiễm bị anh đẩy đến liên tục lui về phía sau mấy bước mới có thể đứng vững thân thể, trên mặt cô ta mang theo bi thương cùng ủy khuất nhìn anh, nhưng lại thấy mặt mày anh nổi lên một tia giận dữ không thể lường được, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng ẩn chứa lửa giận, "Đã bảo cô không được đụng vào tôi, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần thì mới chịu nhớ?"
Anh rất ít khi đối với cô ta như vậy, nói đúng hơn anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc quá mức rõ ràng trước mặt người khác, anh luôn có thói quen ẩn nhẫn khắc chế, anh cơ hồ sẽ không tức giận, nhưng cũng rất ít khi bày ra dáng vẻ tươi cười, thế nhưng hiện tại, cô ta lại có thể thấy được rất rõ lửa giận trên mặt anh.
Nhìn anh như vậy, Phương Hiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có, hai mắt cô ta đỏ lên, trong mắt ẩn chứa sương mờ, cô ta muốn tới gần, thế nhưng trên người anh bao phủ một cổ phẫn nộ cùng với khí tràng sắc bén làm cô ta không cách nào chạm đến.
Cô ta cắn môi, thống khổ cười, "Ngày hôm qua trước mặt nhiều người như vậy mà anh lại mang Bạch Thiến Thiến đi, anh có biết em khó chịu đến cỡ nào không?"
Cô ta theo bản năng kéo tay anh, nhưng anh lại vội vàng tránh đi, giống như rất nhiều lần trước kia cô ta muốn thân cận anh, anh vẫn luôn tránh né như vậy.
Anh nhìn cũng không thèm nhìn Phương Hiểu Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu mang theo vẻ hiển nhiên, "Cô ấy là vợ của tôi, vì sao tôi không thể mang cô ấy đi?"
"Vợ sao?" Bị một chữ này đâm vào, Phương Hiểu Nhiễm trong lòng đau xót, cô ta trào phúng cười, "Cô ta là vợ của anh, vậy còn em là gì?"
Anh quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người cô ta, thần thái đạm mạc, lời nói rõ ràng mạnh mẽ, "Cô không là cái gì cả."
Phương Hiểu Nhiễm lui về phía sau một bước thật mạnh, hai mắt đỏ lên, trên mặt mang theo ủy khuất cùng thống khổ, "Định Hiên, sao anh có thể.."
Anh không còn kiên nhẫn, chẳng đợi Phương Hiểu Nhiễm nói xong đã trực tiếp đánh gãy lời cô ta, "Tôi nói rất rõ ràng, chúng ta đã kết thúc."
Nói xong anh liền xoay người đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi được vài bước đột nhiên dừng lại.
Cơ hồ giây phút anh dừng lại kia, trong lòng cô ta sinh ra một loại vui sướng cùng mong đợi, thế nhưng anh không thèm quay đầu, lạnh lùng nói với cô ta: "Tôi nhắc lại lần nữa, đừng chọc đến Bạch Thiến Thiến, nếu không, ngay cả Tần Húc cũng không bảo vệ được cho cô, đừng quên tôi đã từng nể mặt Tần Húc mà bỏ qua cho cô một lần, sẽ không có lần thứ hai." Nói xong không đợi cô ta trả lời liền nhanh chóng rời đi.
Phương Hiểu Nhiễm dựa vào vách tường của hẻm nhỏ, cứng đờ đứng nơi đó, trong lòng giống như nghẹn cái gì, hô hấp đều có chút khó khăn.
Sau khi từ hẻm nhỏ đi ra, Liêu Định Hiên trực tiếp trở về nhà hàng. Bạch Thiến Thiến liếc mắt nhìn xung quanh không phát hiện Phương Hiển Nhiễm, nên thắc mắc: "Phương tiểu thư đâu?"
"Đi rồi." Anh lạnh lùng đáp.
"..."