Nếu Lục Khải Dã nâng sức nóng của hai ngôi sao Dương Phi và Mộng Mịch, như vậy anh có thể tìm cơ hội nắm được sai lâm của Ngô Chính Quang và một lần nữa đưa Khải Dã lên làm vị trí tổng giám đốc truyền thông công ty Nguyệt Tú.
Trên lầu, nhìn thấy các con nổi giận đùng đùng như thế, Mạc Hân Hy liền nhanh chóng đứng dậy, giữ bọn chúng lại.
“Đại Bảo, không phải bố, bố các con rất tốt, không bắt nạt mẹ”
Nếu Lục Khải Vũ biết con trai mình chưa biết rõ tốt, xấu đã tìm anh tính sổ, chắc là anh sẽ hộc máu mất!
“Không bắt nạt mẹ? Vậy thì, mẹ, sao mẹ nhìn như không vui thế?”
Ngay cả Tam Bảo – Lục Vũ Tuấn là đứa ngoan nhất cũng cho rằng cô không vui là có liên quan đến bố rồi.
“Mấy đứa các con ngồi xuống.
Mẹ không khó chịu, chả là Lý Duy Lộc đưa Tô Cẩm ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, nên mẹ phải thay bọn họ đi công tác nửa tháng mà thôi, mẹ đang phiền não vì chuyện công tác.”
“Tập đoàn Long Thành vừa mới thành lập, phải xử lí nhiều chuyện lắm, mà hết lần này đến lân khác, hai người Long Uy bọn họ đồng thời kết hôn, cùng xin phép nghỉ, nên mẹ cảm thấy hơi mệt chút mà thôi.
Thật sự không có vấn đề gì với bố của tụi con à”
Ba cô bé nhỏ hiếu thảo nghe vậy liền chạy ngay tới, Vũ Tuệ đấm lưng cho cô, Mộc Lan thì bóp chân còn Tư Nhã thì bóp cánh tay.
Mấy cậu bé thấy em gái mình niềm nở hiểu chuyện như vậy, bọn cậu cũng tranh thủ thời gian di chuyển.
Lục Vũ Tháp chạy xuống bếp rót cho cô một chén trà nóng rồi bưng ra: “Mẹ, mẹ uống chén trà đi cho bớt giận”
Lục Vũ Lý dùng micro để mở tỉ vi, chuyển đến kênh ca hát, cung kính cúi đầu nói với cô: “Mẹ yêu, mẹ muốn nghe bài gì, con trai sẽ biểu diễn cho mẹ coi.”
Lục Tấn Khang thì cầm trái táo trên bàn và giúp cô gọt vỏ.
Mạc Hân Hy liền ngăn cản cậu bé: “Tam bảo, cẩn thận một chút, đừng để bị đứt tay.”
Trên mặt Lục Tấn Khang tự tin: “Mẹ, mẹ đã quên rồi sao? Trước kia con thường xuyên làm thí nghiệm đấy, việc gọt hoa quả như này đối với con chỉ là việc nhỏ thôi.”
Quả nhiên, khi đang nói chuyện, Lục Tấn Khang đã nhanh chóng gọt xong một quả táo.
Sau khi Tứ Bảo – Lục Vũ Tháp thấy vậy thì cậu liền buông tay Đào nhỏ ra, chạy vào nhà bếp lấy chén đĩa và dĩa ăn: “Anh ba, anh cắt quả táo thành các miếng nhỏ, như vậy mẹ dùng dĩa ăn sẽ không bị bẩn tay”
Tiếp đó, Tam Bảo lại chia nhỏ quả táo, Lục Vũ Tháp liền cắm một miếng táo lớn nhất rồi đưa cho Mạc Hân Hy: “Mẹ, ăn miếng táo ạ”
Đào nhỏ ở sau có chút không bằng lòng, cô bé tủi thân kéo áo cậu: “Chú nhỏ, cháu cũng muốn ăn táo.”
Lục Vũ Tháp quay lại, xoa đầu Đào nhỏ và cưng chiều nói: “Được, cho Đào nhỏ ăn táo, chú nhỏ biết rồi, Đào nhỏ muốn ăn”
Nói xong, cậu cũng cảm cho Đào nhỏ một miếng táo, Đào nhỏ ngồi cạnh Mạc Hân Hy và bắt đầu ăn.
Thấy các anh trai đều phục vụ mẹ, Lục Vũ Bách liền đẩy Lục Tấn Khang: “Anh, chúng ta có phải cũng nên biểu hiện một chút không?”
Lục Tấn Khang nhìn cậu một cái: “Đương nhiên, đem hết đồ ăn vặt em giấu ra đây đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạng xệ xuống: “A, sao lại là em?”
Lục Tấn Khang không chớp mắt: “Vừa rồi anh không tàng trữ đồ ăn vặt, hơn nữa, Vũ Bách, đây là cho mẹ ăn mà, em không phải là không nỡ đó chứ?”
Tiểu Bạng ngẩng đầu lên, rướn cổ cãi: “Ai nói em không nỡ hả?”
Sau đó, cậu bé chạy nhanh lên phòng ngủ ở tầng hai, nhanh chóng ôm mấy túi đồ ăn vặt: hạt dưa, đậu phộng, hoa quả các loại..
Danh Sách Chương: