Mạc Hân Hy giống như một vị vua chiến thắng, hất mái tóc rối bù của mình ra vẫy tay với Triệu Ngọc Hân: “Muốn đánh nhau nữa không?”
Triệu Ngọc Hân nhìn các cô gái kia đau đớn ngã trên mặt đất, sợ đến nỗi cầm chai rượu đỏ trốn vào trong một góc.
“Lam Hiểu, cô, cô đừng qua đây!”
Hiện giờ trong lòng cô ta đang rất hối hận. Có ai nói cho cô ta biết vì sao thân thể Lam Hiểu nhỏ nhắn gầy gò như thế mà lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy không? “Lam Hiểu, để tôi nói cho cô biết, chị họ của tôi là vợ của Lư Bạch Khởi, nếu cô dám động vào tôi, người nhà họ
Lư sẽ không tha cho cô đâu.”
Nhìn thấy Mạc Hân Hy từng bước đến gần mình, Triệu Ngọc Hân liên tục lùi lại phía sau, nhưng sau lưng cô ta đã là một bức tường, không còn lối thoát nữa.
“Cô cầm cái gì trong tay vậy?” Mạc Hân Hy đứng trước mặt cô ta, chỉ vào chai rượu trong tay cô ta một cách trịch thượng.
Triệu Ngọc Hân lập tức giấu chai rượu trong tay sau lưng: “Không có gì, chỉ là một ít rượu”
“Thật sao?” Mạc Hân Hy cười lạnh: “Tôi vừa nghe thấy cô bảo bọn họ rót rượu này cho tôi?”
Nếu cô đoán không lầm thì bình rượu này chắc chắn có vấn đề! “Không, cô nghe nhầm rồi!” Trong khi đang nói chuyện,
Triệu Ngọc Hân thừa dịp cô không chú ý mà đẩy cô thật mạnh rồi chạy ra ngoài cửa.
Mạc Hân Hy khẽ vươn tay nắm lấy tóc cô ta, còn gia tăng thêm lực tay, Triệu Ngọc Hân nhanh chóng bị kéo đến trước mặt cô.
Cô có phần thô bạo giật chai thủy tinh trong tay đổi phương, dùng lời lẽ thẳng thừng đe dọa cô ta: “Không nói đúng không, có tin tôi cho cô uống hết số rượu này hay không”
Tóc của Triệu Ngọc Hân bị cô nắm lấy, da đầu đau dữ dội nhưng cô ta vẫn không muốn nhận thua.
“Lam Hiểu, con khốn kiếp, nếu cô dám động vào tôi, bố tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu!”
“Thật sao? Bố của cô là ai?” Mạc Hân Hy nhíu mày, Triệu Ngọc Hân này đúng là ngu xuẩn! Sắp chết đến nơi còn cứng miệng.
“Bố tôi là ông trùm kinh doanh, Triệu Minh Sơn!” Triệu Ngọc Hân thét lên đầy tự hào.
“Triệu Minh Sơn? Chưa từng nghe nhắc đến!” Mạc Hân Hy dội thẳng gáo nước lạnh lên người cô ta. Nói rồi Mạc Hân Hy dùng sức đẩy một cái, Triệu Ngọc
Hân bị ném rơi xuống đất như những cô gái kia.
“Lam Hiểu, cô dám đẩy tôi?” Triệu Ngọc Hân cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối của mình, phát hiện nơi đó đã rạch da, chảy màu
Đột nhiên có ta khóc òa lên như một đứa trẻ “Bố ơi bò ơi, có người bạt mạt con, chân con bị chảy máu
Hành động này của cô ta khiến cho Mạc Han Hy ngắn ra “Có bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn khóc đòi bố?” Có thật sự không hiểu, “Không cần có quan tâm!” Triệu Ngọc Hán ôm lấy chân mình, trừng mắt với cô rồi tiếp tục khóc.
“Thật à?” Mạc Hàn Hy bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, đưa tay mở nắp bình thuỷ tinh ra.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc trong này là gì?” Cô lắc lắc chai thủy tinh trong tay và kiên nhẫn hỏi lại.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc Hân là một kẻ được nuông chiều từ nhỏ, chẳng những ngốc nghếch bốc đồng mà còn tự cao tự đại. Lúc này cô ta cho rằng Mạc Hân Hy chỉ muốn hù dọa cô ta.
“Tôi đã nói rồi, chỉ là rượu đỏ bình thường thôi. Tin hay không tùy cô!”
Mạc Hân Hy không còn kiên nhẫn nữa, đưa tay bóp cảm của cô ta: “Thật không? Vậy thì cô nếm thử trước đi Vừa nói xong, cô lấy bình rượu đỏ rót vào miệng cô ta.
“Ưm-” Triệu Ngọc Hân không ngờ Mạc Hân Hy thật sự dám đổ loại rượu đỏ này cho cô ta uống, ra sức vặn vẹo cổ, một nửa rượu đỏ đã đổ vào người cô ta, còn có một số ít thuận theo cổ có ta mà không ngừng chảy xuống dưới, chảy xuống trước ngực có ta
Sau khi rót xong, Mạc Hán Hy mới buông cô ta ra.
Mặt của Triệu Ngọc Hán đỏ bừng, có ta họ khai một tiếng, ôm chặt cổ họng muốn phun rượu vừa uống ra ngoài,
Đúng vậy, chai rượu đỏ này không chỉ hòa thuốc ngủ của Lư Giai Y mà cô ta còn cố tình thêm vào cả loại thuốc đặc biệt kia để huỷ hoại Lam Hiểu. Lúc đầu cô ta vốn định đợi mọi chuyện xong xuôi thì đưa Lam Hiểu ra ngoài từ cửa sau của nhà họ Lư và giao cho bọn lưu manh trên phố, đợi đám côn đồ kia hưởng thụ xong thì chụp vài tấm hình.
Danh Sách Chương: