Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Khải Vũ nghĩ ngợi một lúc: “Để bố qua đó! Chắc không có chuyện gì lớn đâu, nhiều nhất cũng bị hiệu trưởng trách mắng vài câu thôi!”
Mạc Hân Hy có chút lo lắng: “Cái này hình như không tốt lắm thì phải!
Những chuyện thiệt thòi như vậy để bố chồng đi hình như không hợp lý cho lắm Lục Khải Vũ bình thản: “Không có gì là không tốt cả, bọn trẻ là cháu của ông nên người làm ông nội bị giáo viên trách mắng vài câu cũng hợp lý mà”
Khóe môi Mạc Minh Húc và Long Thiên đồng thời nhếch lên, bố quả là rất hiếu thảo đấy!
Lục Khải Vũ nhanh chóng gọi điện thoại cho bố Lục rồi nói đơn giản cho ông ấy biết về chuyện xảy ra trong trường và mời ông đến trường xử lý giúp.

Đầu dây bên kia, bố Lục vừa nghe nói cháu mình mới khai giảng ngày đầu đã trèo tường, trốn học, đánh hiệu trưởng bị thương còn ép giáo viên từ chức nữa nhưng ông ấy lại cười rất vui vẻ.

“Được, giỏi lắm, không hổ là cháu của Lục Đình Khâm này, bố sẽ đến trường gặp hiệu trưởng!”

Lục Khải Vũ đột nhiên có chút hối hận khi gọi cho bố: “Bố, bọn trẻ còn phải học năm năm tiểu học ở trường đấy, bố đừng cãi nhau với hiệu trưởng đó”
Bố Lục xua tay và thản nhiên nói: “Yên tâm, bố biết điểm dừng mà, tụi con cứ bận việc công ty đi, chuyện này cứ giao cho bố, bảo hai thẳng nhóc Long Thiên và Minh Húc đợi bố ở cổng trường, bố sẽ đến ngay”
Lục Khải Vũ căn dặn thêm bố vài câu nhưng ông ấy đã cúp máy rồi Anh chỉ còn cách quay qua dặn dò hai con trai: “Bố sẽ sắp xếp người đưa các con trở lại trường học, bây giờ chäc cũng sắp đến giờ tan học rồi, các con hãy đợi ông nội ở cổng trường nhé, ông nội sẽ dẫn hai con đến gặp hiệu trưởng”
Mạc Minh Húc kéo Long Thiên đứng dậy và ngoan ngoãn gật đầu.

Long Thiên vẫn không nói gì cả, chỉ là lần này cậu ta không hề phản bác lại mà chỉ âm thâm đồng ý thôi.

Tài xế nhanh chóng lái xe đến dưới tập đoàn nhà họ Lục, lúc hai đứa con ngồi vào xe thì Lục Khải Vũ vẫn không mấy yên tâm nên lại dò: “Nếu như ông nội đánh nhau với hiệu trưởng thì hai con phải khuyên can đấy!”
Mạc Minh Húc ngơ ngác: “Ông nội là người lớn cũng sẽ cãi nhau với hiệu trưởng à?”

Lục Khải Vũ khẽ nở nụ cười, anh nghĩ đến lời bố mình nói trong điện thoại và than thở: “Ông nội cũng lớn tuổi rồi nên có lúc sẽ hơi nóng nảy và dễ nổi nóng, các con phải khuyên can đấy”
Mạc Minh Húc gật đầu: “Vâng, tụi con biết rồi Long Thiên nhìn về phía xa và bình thản nói: “Chú cứ yên tâm đi, tụi tôi sẽ không đế ông cãi nhau với hiệu trưởng đâu”
Lục Khải Vũ hơi ngạc nhiên, Long Thiên đang thừa nhận mình là người của nhà họ Lục sao?
Sau khi nhìn chiếc xe họ rời khỏi, khi anh chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế Mãnh đến viện dưỡng lão bên cạnh hồ Thủy Mặc ở phía đông thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Là Lâu Văn Vũ gọi đến.

“Tổng giám đốc Lục, những gì anh suy đoán không sai, Dương Ngọc Cương vẫn chưa chết, chỉ là sau khi bơi lên khỏi bờ sông Bạch Mã thì bị người ta đưa đi thôi” Lâu Văn Vũ báo cáo cho anh biết tình hình mới nhất “Ai đã đưa anh ta đi?” Lục Khải Vũ hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa rõ, tôi đã cho người đi điều tra rồi, chiếc xe ở một thôn gần đó nên sẽ nhanh chóng tìm ra Dương Ngọc Cương thôi”
“Được, cậu hãy nhớ giữ liên lạc thường xuyên nhé, tôi sẽ cho người đến giúp cậu, nhất định phải đưa Dương Ngọc Cương trở về Hà Thành an toàn!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK