Ở tầng cao nhất, vợ chồng Lý Minh vừa ăn tối xong, Triệu Hồng đã nhiều ngày vì đang mang thai lại thêm chuyện của Lý Mộc Tháp mà tâm tình không được tốt, không ăn uống được gì mà vẫn cứ nôn mửa.
Lý Minh đau lòng ôm cô an ủi: “Em hãy chăm sóc cho chính mình thật tốt.
Mộc Tháp bên đó hôm nay anh có trò chuyện video cùng với thẳng bé rồi.
Tinh thân của cậu nhóc tốt lắm.
Anh Long chăm sóc thằng bé rất cẩn thận.
Ước chừng qua vài ngày nữa thăng bé nghĩ thông suốt sẽ trở về thôi.”
Triệu Hồng thở dài, vô thức xoa xoa bụng mình: “Em là lo lăng, đứa nhỏ đó suy nghĩ tinh tế.
Bây giờ đã biết thân phận của mình, em vừa lúc lại có thai.
Sau khi trở về, liệu thẳng bé có suy nghĩ nhiều không! Cho rằng chúng ta không còn thương thằng bé nữa”
Sau khi nghe những lời cô nói xong trong lòng Lý Minh cũng có chút lo lắng, nhưng anh vẫn an ủi vợ: “Sẽ không đâu, Mộc Tháp từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.
Thãng bé sẽ không nghĩ.
như vậy đâ Hai vợ chồng đang nói chuyện! Di động của Lý Minh đột nhiên vang lên.
Anh cầm lên vừa nhìn thấy là Long Anh Vũ bên kia gọi qua.
“Là Mộc Tháp!” Anh ngạc nhiên chỉ vào số điện thoại, rồi kết nối cuộc gọi.
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Đại Long Vương: “Cho hỏi có phải là anh Lý Minh không?”
Lý Minh sửng sốt một chút, cả người đột nhiên trở nên khẩn trương; tôi, có phải là con tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không phải, anh Lý, đừng hoảng sợ, cậu nhỏ Mộc Tháp cực kỳ tốt.
Tôi gọi điện là muốn nói với anh rằng cậu của chúng tôi muốn gặp mặt anh vào ngày mai, vì vậy làm phiền hai vị hãy mang theo sổ hộ khẩu, có việc liên quan đến thân thế của cậu nhỏ Mộc Tháp.
Sáu giờ sáng mai tôi sẽ của người đón các anh ở cổng khu biệt thự” Đại Long Vương nói xong, trực tiếp cúp máy.
Lý Minh nhìn chăm chăm điện thoại di động, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía vợ: “Anh 1a vậy mà gọi Mộc Tháp là cậu nhở? Đây là có chuyện gì vậy chứ?”
Triệu Hồng trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Anh nghe lầm rồi đó! Em nghe nói Long Anh Vũ này là cháu ngoại của nhà họ ở Âu Châu gì đó, nghe bọn họ nói, nhà họ Mộ có tiền gấp mấy lần so với nhà chủ tịch Lục, bọn họ sao có thể gọi Mộc Tháp của chúng ta là cậu nhỏ được! “
Triệu Hồng bọn họ vẫn luôn nghĩ cha mẹ ruột của Mộc Tháp là dân quê, bởi vì đông con, sinh rồi lại nuôi không nổi nên mới bán cho dì Mai.
“Nhưng mà, anh ấy yêu cầu chúng ta ngày mai mang sổ hộ khẩu đến, nói là có liên quan đến thân thế của Mộc Tháp?” Lý Minh nghiêng đầu, vẫn có chút nghĩ không thông.
Lúc này Triệu Hồng cũng có chút kinh ngạc nói: “Bọn họ thật sự nói như vậy sao?”
Lý Minh nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu rất quả quyết.
Triệu Hồng khẩn trương nắm lấy tay anh ta: “Bố của sấp nhỏ, chẳng lẽ Mộc Tháp nhà chúng ta thật sự có quan hệ gì với Long Anh Vũ sao? Nếu là thật, chúng ta phải làm sao đây?”
Lý Minh thở dài một hơi, trầm mặc châm điếu thuốc, hút một ngụm, lại nhớ tới vợ vừa mới mang thai, vội vàng dập điếu thuốc trên tay.
“Nếu Mộc Tháp thật sự là con của Long Anh Vũ, hoặc có quan hệ với Long Anh Vũ, Mộc Hương, chúng ta buông tay đi!” Giọng anh vô cùng đau xót.
Triệu Hồng cúi đầu, khóc nức nở: “Nhưng mà, em không nỡ.
Mộc Tháp là đứa nhỏ chúng ta trăm khổ nghìn đắng thật vất vả mới nuôi lớn!”
Lý Minh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi nay ánh mắt cũng có chút ẩm ướt: “Mộc Hương, đi theo Long Anh Vũ, tương lai của Mộc Tháp là vô hạn.
Chúng ta không thể ích kỷ trì hoãn tương lai của đứa nhỏ được!”
Đạo lý dễ hiểu như vậy, trong lòng Triệu Hồng cũng thập phần rõ ràng.
Nhưng là một người mẹ, cô thực sự luyến tiếc đứa nhỏ Mộc Tháp này..
Danh Sách Chương: