Long Bách có chút ấm ức: “Nhưng em không cố ý!”
Long Thiên thông cảm võ vai cậu ta một cái: “Em trai à, đã là đàn ông thì co được dãn được!
Anh rất coi trọng em đấy!”
Long Bách lúc này mới không tình nguyện đi tới bên Vũ Tuệ, nói: “Xin lỗi, anh không cố ý, em tha lỗi cho anh nhé”
Vũ Tuệ nhìn cậu một cái, khóc lớn hơn.
Lư Tử Tín nhanh chóng khuyên: “Vũ Tuệ, Long Bách biết sai, nói xin lỗi rồi, em mau đứng lên, đừng khóc nữa!”
Vũ Tuệ không để ý đến cậu, vẫn khóc lóc Long Bách nhíu mày, vô cùng không tình nguyện, nói xin lỗi một lần nữa: “Đừng khóc, anh mời em ăn gì đó được không?”
Vũ Tuệ vừa nghe thấy liền ngưng khóc, ngẩng đầu: “Em muốn ăn Haagen-Dazs! Còn muốn ăn đùi gà, trà sữa!”
Những người còn lại đều sửng sốt, Mộc Lam che mặt, lắc đầu thở dài Vũ Tuệ, đồ tham ăn này, thật xấu hổ chết người, về sau không ra ngoài với cô bé nữa.
Mười phút sau, mấy tên nhóc đi ra từ cửa hàng tiện lời, ba bé gái đều cầm kem, trà sữa trong tay.
‘Vũ Tuệ ăn kem nhưng vẻ mặt vẫn bất mãn nhìn chäm chằm Long Bách: “Đùi gà đâu?”
Long Bách bất đắc dĩ: “Bà cô à, em cũng thấy đấy, trong đó không có đùi gà, em bảo anh phải làm sao?”
Tròng mắt nhỏ bé của Vũ Tuệ xoay tròn: “Phía bên phải của khu phố có một quán gà chiên, anh đi mua cho bọn em mỗi người một cái đùi mang về, chuyện giữa chúng ta sẽ xóa bỏ!”
Long Bách liếc mắt nhìn anh mình và Lư Tử Tín, hai người đều ý báo cậu nhắn nại.
Cậu ta cắn răng nghiến lợi nhìn chảm chẳm Vũ Tuệ: “Được, xem như em giỏi! Em chờ anh ở đây, anh đi mua cho mấy người”
Nói rồi cậu chậm rãi chạy về phía cửa khu phố.
Mộc Lam cảm thấy hơi xấu hổ: “Vũ Tuệ, chúng ta làm vậy hơi quá đáng đấy, chẳng may bố mẹ biết thì liệu có mắng chúng ta không?”
Văn sợ bố mẹ mắng, cô em gái này cũng không tệ lắm! Long Thiên nhìn Mộc Lam chăm chú.
‘Vũ Tuệ không để ý: “Ai bảo anh ấy đã đụng ngã Tư Nhã còn đẩy ngã eml Mời chúng ta ăn chút đồ ăn vặt, có cái gì quá đáng chứ!”
Tư Nhã sau lưng cô bé phì phì: “Bố bảo em phải giám béo đấy!”
Khuôn mặt Vũ Tuệ lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Lư Tử Tín một chút, cúi đầu bảo Tư Nhã: “Chị à, chị đừng nói nữa, để cho em ít thể diện được không?”
Lư Tử Tín không nhịn được, nở nụ cười.
Bé Vũ Tuệ thật đáng yêu!
Rời khỏi nhà họ Lư, gặp được nhiều bạn nhỏ cùng lứa như vậy, cuộc sống thật tốt đẹp!
Long Thiên thì thầm thở dài, tính cách Vũ Tuệ với Long Bách thật giống nhau, hai người này mà ở cùng một chỗ, không làm gà bay chó chạy không chịu được.
Qua mấy phút, Long Bách tay xách hai cái túi, đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Trực tiếp chạy đến trước mặt Vũ Tuệ, học bộ dáng của mấy thái giám trong tivi: “Nô tài mua đùi gà người muốn về rồi, xin chủ nhân thưởng thức!”
Ba cô bé bị cậu làm cho phì cười.
Lư Tử Tín nhân cơ hội nói: “Cười là tốt rõ Tuệ không tức giận nữa đâu!”
‘Vũ Tuệ trừng mắt nhìn Long Bách: “Hừ…”
Sau đó, hướng về phía Lư Tử Tín cười ngọt ngào: “Anh à, tạm biệt nha!”
Nói xong liền cầm đùi gà, kéo Tư Nhã, Mộc Lam đi không quay đầu lại Long Bách ở phía sau mấy cô bé tức giận giơ chân: “Hai người xem, hai người xem! Con bé còn làm bộ làm tịch nữa!”
Danh Sách Chương: