“Vậy thì chúng ta đi trước”
Giọng anh cũng mang theo một chút vui vẻ.
Hàn Tương Trúc khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Vũ Tuấn, Uông Liên không thể đi cùng chúng ta, sao em nhìn anh có vẻ rất vui vậy?”
Lục Vũ Tuấn vội vàng nghiêm mặt nói: “Có sao? Không có!
Em nhìn lâm rồi! Chuyện nhỏ này anh có cái gì mà vui đâu chứ.”
Hàn Tương Trúc nghiêng đầu: “Vậy được rồi, chắc là em nhìn lầm rồi!”
Trong cơn mưa mùa thu, hai người thân mật cùng nhau đi về phía cổng trường.
Bạch Lâm Yên nãy giờ vẫn luôn nhìn theo bóng lưng bọn họ kề sát nhau, ánh mắt dần trở nên sắc bén, tay cầm ô cầm liền dùng quá sức, khớp xương cũng trở nên hơi trắng bệch.
Sau khi Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc bước ra khỏi khuôn viên trường, họ đi dọc theo ngã tư đường đến ga tàu điện ngầm.
Trường trung học Nham Hoa cách ga tàu điện ngầm gần nhất khoảng một km.
Khi cơn gió mùa thu thổi qua, Hàn Tương Trúc nhịn không được liền hắt hơi một cái.
Lục Vũ Tuấn nhìn thoáng qua quán trà sữa bên kia đường, trực tiếp dắt cô đi vào.
Hơi thở ấm áp cùng hương thơm ngọt ngào độc đáo của quán trà sữa phả vào mặt, Hàn Tương Trúc có chút sửng sốt, lúc này mới nhận ra không biết bọn họ đã đứng trong quán trà sữa từ lúc nào.
“Anh Vũ Tuấn, chúng ta không phải về nhà sao?”
Cô có chút khó hiểu hỏi.
Lục Vũ Tuấn đặt ô xuống, đưa tay lên lau nước mưa trên trán cô, trong ánh mắt toàn là tia sủng nịnh: “Trời hơi lạnh.
Anh mời em uống trà sữa một chút, sau đó chúng ta về nhà cũng không muộn.
Dù sao thì ngày mai cũng là bắt đầu vào kỳ nghỉ dài, trở về muộn một chút cũng không có vấn đề gì”
Nói xong liền nắm tay cô tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Hàn Tương Trúc hơi kinh ngạc: “Anh Vũ Tuấn, anh không phải là không thích đồ ngọt sao?”
Lục Vũ Tuấn xoay người đi tới quây mua một cốc trà sữa nóng hương vani và một chiếc bánh nhỏ vị hạt dẻ cho Hàn Tương Trúc dựa theo khẩu vị của cô.
“Anh không ăn.
Đây là đặc biệt mời em ăn”
Anh đặt đồ ăn mới mua trước mặt cô.
Ngón tay đụng phải tay cô, phát hiện ra tay cô thực sự rất lạnh, anh liền rất tự nhiên mà cầm tay vô ủ lại trong tay mình.
“Còn chưa tới mùa đông mà sao tay em lại lạnh thế.
Như thế này thì nếu tới mùa đông thì sao?”
Vừa nói anh vừa xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn trong lòng bàn tay một cách đau lòng.
Mặt Hàn Tương Trúc đột nhiên đỏ lên, khẩn trương rụt tay lại, ôm lấy cốc trà sữa, cúi đầu, dùng răng nhẹ nhàng cắn ống hút.
“Cái đó, không có liên quan gì hết, đa số con gái đều thế này.
Khi thời tiết lạnh, thì tay chân liền dễ bị lạnh theo”
Mặc dù khi còn nhỏ, anh Vũ Tuấn vẫn thường xuyên sưởi ấm đôi tay của cô như thế này.
Tuy nhiên, hiện tại cô đã mười bảy tuổi, loại hành động này có hơi quá mức thân mật, có thể sẽ bị người khác hiểu lầm.
Thấy cô cúi đầu, hai má hơi ửng đỏ, thật cẩn thận uống trà sữa, chân mày Lục Vũ Tuấn tràn ra một chút hạnh phúc.
Anh đưa tay lên, rất tự nhiên sửa sang lại phần tóc không ngay ngắn trên tóc mái của cô.
Khế thở dài một tiếng.
Xem ra, trông đợi vào cô bé ngốc nghếch này tự chính mình phát hiện ra tâm ý trong lòng anh thật sự quá khó khăn, có lẽ anh nên nghĩ biện pháp để thổ lộ với cô thì hơn.
Bằng không, trong lòng cô bé ngốc nghếch này, vị trí của anh có lẽ vẫn luôn là người anh em cùng lớn lên từ nhỏ!
Nghĩ đến đây, anh liền hỏi: “Tương Trúc, em có sắp xếp gì cho kỳ nghỉ dài không? Anh đã kiểm tra dự báo thời tiết và họ nói là từ ngày ba khí trời liền trở nên trong lành.
Chúng ta có thể đem tất cả bài vở hoàn thành trong hai ngày một và ngày hai.
Ngày ba chúng ta cùng đi La Trại Câu xem hoa đỗ quyên có được không?.
Danh Sách Chương: