Đôi mắt của Lục Tấn Khang khẽ chuyển, nhìn thoáng qua Lục Minh Húc, dường như hai anh em đoán ra được gì đó.
“Có phải công ty của nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Có người muốn bắt cóc chúng tôi ư?” Lục Minh Húc đột nhiên nhớ tới chuyện Vũ Tuệ bị Mã Tấn Hoàng bắt cóc vào mấy tháng trước.
Người vệ sĩ cụp mắt xuống: “Chúng tôi chỉ lo phụng mệnh làm việc, chuyện còn lại hoàn toàn không biết”
Lục Vũ Lý cùng Lục Vũ Bách vừa nghe đến hai chữ “bắt cóc”, hai người đều đang có chút kích động.
“Bắt cóc? Ai? Ai muốn bắt cóc chúng ta, xem nắm đấm của em có đồng ý hay không hãn nói!” Nói đoạn, Lục Vũ Bách giơ nắm đấm nhỏ lên.
“Bắt cóc á! Anh còn chưa từng trải qua đây! Không biết đối phương thân thủ thế nào? Có đấu lại nối nắm đấm của mấy anh em chúng ta hay không” Lục Vũ Lý xoa xoa năm đấm.
Ngoại trừ Đại Bảo Lục Minh Húc, còn lại mấy cậu bé đều nở nụ cười.
Lục Minh Húc quát lớn bọn họ: “Cười cái gì cười, nếu mẹ đã sắp xếp như vậy, chứng minh rằng chuyện này rất nghiêm trọng, chúng ta vẫn nên nghe lời về nhà đi!”
Lục Vũ Tuấn nhăn cặp lông mày nhỏ: “Nhưng mà chú của em, chú của em phải làm sao? Ai an ủi chú của em đây?”
Lục Minh Húc kéo tay cậu đi về hướng tiểu khu: “Chú của em không phải cũng ở tại khu chung cư Ánh Trăng sao? Em đợi được chú trở về thì đi qua an ủi ông ấy cũng không muộn, thêm nữa ngày mai là cuối tuần, chúng ta có nhiều thời gian.”
Đi theo phía sau cậu, Lục Tuấn Khang nói rằng: “Anh cả, anh đã quên rồi hay sao? Ngày mai chú hai kết hôn, chúng ta phải đi tham gia hôn lễ, bà nội với mấy người đó nhất định sẽ để chúng ta ở lại nhà cũ bên kia”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nghe anh hai nói tình hình, cô giáo Hoàng nhất định sẽ lựa chọn chủ nhiệm Vương, chú của em quá đáng thương!” Khuôn mặt nhỏ của Lục Vũ Tuấn nhắn nhó lại.
Lục Vũ Lý vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tam Bảo, đừng lo lắng, sẽ có biện pháp”
Nói đoạn, Lục Vũ Lý lôi kéo Lục Vũ Tuấn xoay người chạy, nhưng mà, còn chưa đi ra ngoài nổi hai bước, liền bị hai gã vệ sĩ mặc thường phục ngăn cản ngăn cản.
Cậu ngẩng đầu nhìn, dĩ nhiên không phải hai người vừa nấy, không nhịn được lộ ra vẻ mặt đưa đám rồi kêu lên sợ hãi: “Ôi xong, mẹ muốn làm gì đấy? Phái bao nhiêu người tới đây!”
“Cậu chủ, mời về nhà làm bài tập đi!”
Lục Vũ Lý hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ lén lút trốn, ngoan ngoãn theo Lưu Mẫn trở lại khu chung cư Ánh Trăng.
“Bác ơi, bác biết là có chuyện gì xảy ra không? Đối phương rốt cuộc có lai lịch như thế nào, bố mẹ lại sợ hãi như vậy, học lớp bổ trợ không cho học, đến ngay cả tan học, khoảng cách chưa tới hay cây số, lại vẫn phái nhiều cao thủ như vậy tới đây.
Có phải là có chút chuyện bé xé ra to không?” Mới vừa bước vào nhà, Lục Vũ Lý liền không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.
Ba người kia vẫn đi ở phía trước, bé gái còn không biết chuyện bắt cóc này vừa nghe đã giật nảy mình, đặc biệt là Vũ Tuệ, đã từng bị Mã Tấn Hoàng bắt cóc, sợ hãi đến mức ôm chầm lấy Lục Vũ Bách khóc nấc lên: “Anh sáu, anh sáu, có phải là có người xấu không, em rất sợi”
Hai cô bé còn lại bị cô bé ảnh hưởng, cũng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch.
Mộc Lam nắm lấy tay Lục Minh Húc: “Anh cả, chuyện gì xảy ra vậy, là có người muốn bắt cóc chúng ta hay sao?”
Tư Nhã thì lại trốn ở góc ghế sofa.
Lục Tuấn Khang cùng Lục Vũ Tuấn mau chóng tới ôm lấy cô bé.
“Tư Nhã, đừng sợ, có các anh ở đây, sẽ không có người xấu làm tổn thương đến em đâu”.
Danh Sách Chương: