Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh cả, anh cũng thật là, không phân biệt tốt xấu gì cả!”
Lục Minh Húc cười khẩy: “Cắt, Nhị Bảo! Em đừng có dát vàng lên mặt mình nữa được không hả!”
Mắt thấy hai anh em này sắp đánh nhau tới nơi rồi.

Nên mấy nhóc con khác cũng vội vàng tách bọn họ ra và khuyên ngăn.

Lục Vũ Tuấn nói: “Anh cả, anh hai, hôm nay hai người làm sao vậy?
Nói kiểu gì mà lại thật sự nổi giận cả rồi vậy!”
Lục Vũ Lý trừng mắt nhìn Lục Minh Húc: “Anh ấy là anh lớn, em đi mà hỏi anh ấy ấ “Hỏi anh à, rõ ràng là anh muốn tự mình về nhà, các em đều theo.

anh ra đây làm gì?” Lục Minh Húc không chịu tỏ ra yếu kém tức giận nói.

Lục Tấn Khang lại thở dài một hơi: “Ài, con gái Long Vân Như của chú Long Uy quả nhiên là người có địa vị.

Mới hơn 1 tuổi thôi mà đã có thể khiến hai người đánh nhau vì em ấy rồi.

Em thật sự có chút khâm phục em ấy đấy!”
Lục Minh Húc trừng to mắt, dùng tay chỉ vào mình: “Anh? Vì em ấy mà đánh nhau? Ngũ Bảo, não em không bị hư mất rồi đấy chứ!”

Lục Vũ Lý cũng tỏ vẻ khinh thường: “Một nhóc con lớn lên vừa gầy vừa đen, lại còn ra tay đánh người khác như vậy mà Lục Vũ Lý anh lại sẽ vì em ấy mà đánh nhau à? Ngũ Bảo, em đừng tấu hề nữa!”
Lục Tấn Khang nhún nhún vai, đưa tay lên chỉ vào hai người họ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Vậy hai anh ở đây bày ra cái vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người kia làm gì vậy?”
Một câu này của cậu đã làm hai anh em Lục Minh Húc và Lục Vũ Lý chợt bừng tỉnh.

Đúng thế, bọn họ là anh em ruột cùng bố cùng mẹ cơ mà, vừa nãy họ đã làm gì vậy! Vì một người không liên quan mà suýt chút nữa đã đánh nhau?
Rõ ràng là chỉ có não úng rồi mới làm vậy thôi!
Nghĩ tới đây hai anh em đều thấy hơi xấu hổ.

Lục Minh Húc đi tới phía trước nắm lấy tay của Lục Vũ Lý: “Nhị Bảo, anh xin lỗi, vừa nấy là anh cả không tốt, nói lời khó nghe”
Lục Vũ Lý phất phất tay tỏ vẻ không có gì: “Không có gì đâu anh ơi!
Chúng ta đều là anh em ruột cả mà.

Nhưng mà em hơi tò mò, anh cả, bình thường anh luôn là một người rất thận trọng cơ mà, sao hôm nay lại tức giận như vậy chứ?”
Lúc Lục Vũ Lý vừa nói câu này ra, mấy đứa nhỏ khác cũng đồng loạt cùng nhìn về Lục Minh Húc.

Thực ra, bọn họ cũng thấy rất kỳ lạ, anh cả từ trước tới giờ vẫn luôn tự cho mình là anh lớn, bình thường gặp chuyện gì cũng đều rất thận trọng.

Chuyện hôm nay thực sự có hơi kỳ lạ.


Lục Minh Húc thở dài: ” Anh là vì Long Vân Như kia thôi, chẳng qua là anh chỉ ngăn em ấy đánh Bảo Anh thôi, thế mà em ấy lại nói dối tố cáo anh.

Anh thực sự nhìn không quen một đứa trẻ như em ấy”
Lúc cậu bé nói câu này ra, những bé Bảo khác của nhà họ Lục cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lục Vũ Lý sờ cằm nói: “Thực ra, em cũng không thích em ấy.

Lúc em ấy định đánh Bảo Anh, ánh mắt đó quá hung dữ”
Lục Vũ Tuấn nghiêng đầu nói: “Sao em thấy em ấy với cô bé trong tấm ảnh đầy tháng mà Tư Nhã vẽ không giống nhau lắm nhỉ! Mặc dù mặt mũi thực sự có chút giống nhau đó.

Nhưng mà miệng và mũi lại không giống cho lắm”
Lục Tấn Khang giải thích: “Cái này thì có gì đâu, mẹ cũng từng nói rồi, trẻ con lớn rất nhanh, mỗi ngày một khác cơ mà.

Dựa theo tính cách của chú Long Uy mà nói thì họ đã nhận em ấy rồi, chắc chắn là cũng đã làm xét nghiệm quan hệ bố con rồi.

Anh ba, anh đó, làm bác sĩ nên nghĩ nhiều quá rồi thôi”
Lục Vũ Bách gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Lục Tấn Khang: “Ngũ Bảo nói đúng đó.

Nhưng mà em cũng không thích Long Vân Như, em ấy quá keo kiệt.

Mặc dù gói đồ ăn vặt lớn đó quả thật là do em tặng em ấy.

Nhưng mà chia cho Bảo Anh ăn chung với thì cũng có làm sao đâu chứ! Em không thích cô bé keo kiệt như thế này đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK