Trong màn đêm có ảnh đèn mỏng manh thoáng hiện
Mạc Hân Hy quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, ra hiệu anh lại đây hỗ trợ.
Nói không chừng cô gái này thật sự là đứa em cùng cha khác mẹ với anh.
Lục Khải Vũ đã trở về bộ dạng lạnh lùng thường ngày, anh cầm điện thoại lên hỏi: “Số điện thoại hàng xóm hoặc họ hàng của cô là gì? Tôi gọi họ đến đây đón cô.”
Đêm mùa hè nóng nực, giọng nói của anh lại làm cho người ta cảm giác lạnh đến thấu xương.
Tô Cẩm ngẩng đầu liếc nhìn anh, không mấy tình nguyện mà đọc một số điện thoại.
Một lát sau điện thoại kết nối, anh đưa nó cho cô ấy và nói: “Cô tự nói đi.”
Trên mặt Tô Cẩm không có chút cảm xúc nào, cô ấy đưa tay lấy điện thoại: “Alo, dì, con là Tô Cẩm đây. Mẹ con bị ngất xỉu, con rất vội muốn trở về nhưng lại bị ngã, con đang ở đèn đường thứ ba tổ bốn, con nhờ chú đến đây đón con với.
Nói xong Tô Cẩm trả điện thoại cho Lục Khải Vũ ngay, cúi đầu không thèm nói gì thêm nữa.
Lục Khải Vũ nhìn Tô Cẩm, dường như muốn hỏi gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Không bao lâu sau, đẳng xa một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện chạy tới trước mặt Tô Cẩm, sau đó Tôn Chính xuống xe.
Nhìn thấy Lục Khải Vũ, ông ta kinh ngạc nói: “Khải Vũ, Hân Hy, sao hai người lại ở đây?”
Vừa nói xong, ông ta nhìn về phía Tô Cẩm đang ngồi dưới đâts: “Con, con đã nói hết cho cậu ta biết rồi à?” Tôn Chính hoảng loạn đến mức nói năng hơi lộn xộn.
Tô Cẩm gật đầu: “Chú à, mẹ con bị ngất, chúng ta mau trở về đi.”
Lục Khải Vũ bình tĩnh nhìn Tôn Chính một cái, giữ chặt tay Mạc Hân Hy xoay người rời đi.
Mạc Hân Hy cảm thấy cứ thế mà đi hình như không được hay cho lắm, quay đầu ngượng ngùng vẫy vẫy tay với Tôn Chính: “Chú Tôn, chúng tôi đi trước.
“Được, trời tối mấy đứa cẩn thận chút.”
Tôn Chính không quá để tâm đến sự lạnh nhạt của Lục Khải Vũ.
Dù sao tin tức này quá đột ngột với anh, dù là ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Mạc Hân Hy biết trong lòng anh thật sự đang rất khó chịu, cô không biết khuyên anh như thế nào. Không ngờ bố chồng mình lại có con gái riêng lớn đến vậy, làm con dâu, cô nên khuyên thế nào đây.
Huống chi sau khi cô và Lục Khải Vũ kết hôn, mẹ Lục xem cô như con gái ruột trong nhà, bố Lục làm như vậy, cô thật sự cảm thấy bất bình thay cho mẹ Lục.
Trong suốt đường đi, Lục Khải Vũ không nói câu nào, vẫn nắm tay cô đi về phía trước.
Mà Mạc Hân Hy luôn nghĩ làm cách nào để khuyên anh, đến khi họ dừng bước, cô mới phát hiện hai người đã đi tới rừng cây ở đầu thôn.
Đúng rồi, suýt thì cô quên mất Tây Doanh đã hẹn Lục Khải Vũ mười giờ ở đây để nói về chuyện của đứa bé.
Vậy cô có nên trốn đi không đây.
Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy rút tay trái nãy giờ bị Lục Khải Vũ nắm chặt ra, nói: “À, hay là em vào một góc nào đó tránh một lát nhỉ? Nếu cô ta thấy em ở đây có khi cái gì cũng không chịu nói mất.”
Ở đầu rừng cây đầu thôn không có đèn đường, cô không thấy biểu cảm trên mặt Lục Khải Vũ, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh, giọng buồn rầu nói: “Em muốn tránh thì tránh đi.”
Xem ra sự xuất hiện của Tô Cẩm đã làm tâm trạng anh tệ đi trông thấy.
Mạc Hân Hy không so đo với anh, lùi vài bước về phía sau rồi trốn ở phía sau tảng đá đề tên thôn Hương Lúa.
Mới vừa trốn xong, ngay sau đó có ánh đèn mỏng manh thoáng hiện.
Trong gió truyền đến hương nước hoa thoang thoảng, sau đó là tiếng giày cao gót giảm xuống mặt đất.
Danh Sách Chương: