Quả thật đúng như Lục Khải Vũ nói, hiện tại nhà họ Lư vô cùng ầm ï.
Lư Tử Tín thoát chết, sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên làm đó là yêu cầu gặp cậu của mình.
Khúc Lăng Cường đến phòng chăm sóc đặc biệt của khoa cấp cứu để gặp Lư Tử Tín, sau đó dẫn một nhóm người xong thẳng vào nhà họ Lư.
Không nói gì nhiều, sau khi vào thì tiếng đập phá vang lên.
Khúc Lăng Cường nắm một cây gậy gỗ chỉ về phía người nhà họ Lư: “Kêu Nguyễn Hồng Nhung ra đây cho tôi!”
Lư Bạch Khởi nghe thấy động tĩnh thì vội vã từ phòng thí nghiệm của Lư Tử Tín ở sân sau nhà họ Lư chạy ra Nguyễn Hồng Nhung vừa mới nhắc anh ta, anh có có thể nhân cơ hội con trai đang năm viện mà vào phòng thí nghiệm của cậu bé xem thử, nói không chừng bằng sáng chế vào những tài liệu liên quan của mấy loại thuốc kia giấu trong phòng thí nghiệm.
Chỉ là sau khi anh ta vào, lật tìm xung quanh là không tìm được gì cả.
Đang bưồn bực chán nán thì nghe thấy tiếng ‘ầmTở sân trước, anh ta và Nguyễn Hồng Nhung vội chạy ra.
“Khúc Lăng Cường, cậu lên cơn gì đấy hả!
Còn ầm ĩ tôi báo cảnh sát đấy” Anh ta xông lên, tức giận chỉ thẳng vào Khúc Lăng Cường.
Khúc Lăng Cường lạnh lùng cười một tiếng, chỉ vào Nguyễn Hồng Nhung đứng phía sau anh †a: “Được thôi, anh báo cảnh sát đi, tôi còn sợ anh không dám đấy chứ!”
Nụ cười của anh ta khiến Lư Bạch Khởi hơi bất an trong lòng: “Khúc Lăng Cường, cậu có ý gi Khúc Lăng Cường chỉ cây gậy gỗ trong tay về phía Nguyễn Hồng Nhung: “Ý gì sao? Anh hỏi cô †a xem tại sao Tử Tín lại ngã lầu?”
Lư Bạch Khởi hơi nheo mắt lại, xoay người nhìn chăm chăm vào Nguyễn Hồng Nhung.
Hiện tại Nguyễn Hồng Nhung đã mang thai sắp được bốn tháng rồi, bụng cũng đã hơi rõ, nhưng dưới ánh mắt chăm chú lạnh như băng của Lư Bạch Khởi, cô ta sợ hãi run cầm cập: “Em, em không có, lúc Tử Tín ngã lầu em không có ở nhà”
Sau khi nói xong, cô ta giơ tay chỉ về phía Khúc Lăng Cường: “Là anh ta, anh †a cố ý vu khống cho em”
Khúc Lăng Cường khinh bỉ nhìn cô ta: “Tôi vụ khống cô? Nguyễn Hồng Nhung, cô đánh giá cao mình quá đấy!”
Nói xong thì quay đầu dặn dò người bên cạnh: “Đưa cô ta lên đây”
Chẳng mấy chốc, có người đưa một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi lên.
“Chị Tống, Khúc Lăng Cường, cậu bắt chị Tống làm gì?” Mặt Lư Bạch Khởi đầy vẻ nghỉ ngờ.
Chị Tống là bảo mẫu của nhà họ Lư, chủ yếu phụ trách nấu cơm, đã làm ở nhà họ Lư được mười mấy năm rồi, được người nhà họ Lư rất quý mến.
Khúc Lăng Cường nhìn chị Tống, giọng điệu lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm nào: “Cô tự nói hay để tôi nói”
Chị Tống nhìn anh ta, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nức nở.
“Là tôi ngu muội, là tôi nhất thời ngu muội nên mới hại cậu chủ” Vừa nói, chị Tống vừa khóc thất thanh.
Lư Bạch Khởi nhìn chắm chăm chị Tống, vẻ mặt khó mà tin được: “Chị Tống, chị, sao chị lại làm như vậy?
Chị Tổng ngẩng đầu, rụt rè liếc nhìn Nguyễn Hồng Nhung, do dự không chịu nói Lư Bạch Khởi dường như đoán được gì đó từ ánh mắt của chị ta, lạnh lùng hét lên: “Nói, chị đừng quên ở đây là nhà họ Lư”
Chị Tống sợ hãi cả người run lấy bấy: “Tôi nói, khoảng thời gian trước con trai tôi muốn mua nhà ở Hà Thành, còn thiếu hai trăm bốn mươi triệu không đủ để trả trước, nhưng cấu trúc và vị trí căn nhà đó rất tốt, chúng tôi không muốn để lỡ.
Sau khi mợ chủ biết thì tốt bụng cho tôi mượn hai trăm bốn mươi triệu.”
Danh Sách Chương: