Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì con trai, mẹ Mai không đếm xỉa đến lý lẽ nữa, bà ta nhìn đội trưởng Vương rồi cười khẩy: “Đội trưởng Vương, ông đã kiếm được từ nhà họ Lục bao nhiêu mà có thể nói ra những lời trải lương tâm như vậy?”

Đội trưởng Vương cả đời là người quang minh chính đại, chưa bao giờ bị người khác bêu xấu như vậy. Năm đó ông ấy vốn dĩ thấy Mai Huyền Hạ chết thảm, hơn nữa vì bình thường nhà họ Mai cũng quá khốn khổ rồi nên có nhiều lời ông ấy cũng không muốn nói ra.

Có điều mẹ Mai đã quá sức không phân biệt phải trái, thậm chí còn dám bôi nhọ ông ấy.

Đội trưởng Vương ho nhẹ một tiếng: “Chị Mai à, chị muốn hỏi là đã lừa của nhà họ Lục bao nhiêu tiền sao? Năm đó người nhà chị suýt chút nữa đã đánh chết một đứa trẻ mười bảy tuổi vô tội, hơn nữa còn đòi nhà họ Lục hơn một tỷ đồng, nhà họ Lục lương thiện nên mới không so đo với chị thôi, đúng không? Hay là do tiền đều đã bị con trai chị đi đánh bạc thua sạch rồi, hôm nay lại bị chủ nợ xông đến tận cửa nên chị mới muốn tiếp tục lợi dụng con gái để đến lừa nhà họ Lục một khoản nữa?”

Em trai Mai Huyền Hạ vì tụ tập đánh bạc nên đã bị bắt rất nhiều lần, đội trưởng Vương gần như nằm rõ hoàn cảnh nhà bọn họ trong lòng bàn tay, chỉ một câu đã đánh trúng điểm yếu của mẹ Mai.


Mười hai năm trước, số tiền một tỷ kia không phải con số nhỏ, có thể mua được ba căn nhà tại cái đất Hà Thành này.

Đội trưởng Vương vừa nói xong, tất cả mọi người bên dưới lại bắt đầu chỉ chỏ ông ấy và hai mẹ con trên bục.

“Bảo sao bọn họ lại chọn đúng ngày nhà họ Lục tổ chức hôn lễ mà tới gây chuyện! Hóa ra cuối cùng cũng chỉ là muốn vòi thêm tiền thôi.”

“Loại đàn bà này đúng là xảo trá mà, con gái đã chết thảm như vậy mà chỉ vì tiền lại dám công bố chuyện của con gái cho tất cả mọi người biết, Mai Huyền Hạ quả thật là quá xui xẻo.”

“Đúng vậy, tôi đã nói là cả nhà chủ tịch Lục nhất định sẽ không làm chuyện thất đức như vậy mà.”

“Loại đàn bà này tôi hiểu rõ quá mà, đúng là điển hình của người trọng nam khinh nữ. Mọi người thử nhìn xem, bà ta đã có hai đứa con gái rồi mà vẫn muốn đẻ thêm một thằng con trai nữa. Trong mắt bà ta ấy à, con gái chỉ là công cụ kiếm tiền thôi, có lẽ bà ta cũng chẳng có bao nhiều tình cảm với Mai Huyền Hạ đâu.”

Mọi người không quan tâm đến việc mẹ Mai có nghe thấy hay không, những lời nhạo báng bà ta truyền rõ mồn một tới bục hôn lễ.

Mặt mẹ Mai đỏ bừng lên, bà ta chỉ vào đội trưởng Vương: “Ông là cảnh sát, nói gì cũng phải có bằng chứng nhé, nếu không tôi sẽ tố cáo ông vu khống tôi.”

“Chứng cứ sao? Hồ sơ năm xưa vẫn còn nguyên đó, yêu cầu khởi tố của mấy người viết rất rõ trong đó. Ban đầu các người cho rằng Lục Khải Vũ là hung thủ nên đã nói chỉ cần nhà họ Lục cho các người ba tỷ rưỡi, các người sẽ từ bỏ không truy cứu nữa. Thế nhưng sau đó khi phát hiện Lục Khải Vũ vô tội rồi, các người vẫn không buông tha mà tiếp tục đòi nhà họ Lục hơn một tỷ đồng. Phía trên hồi sơ còn có chữ ký và dấu vân tay của hai vợ chồng cái người, các người có muốn tôi cho người tới đồn cảnh sát mang hồ sơ lại đây cho bà nhìn kỹ một chút không?”


Giọng nói của đội trưởng Vương vang vọng, lời lẽ đường hoàng đứng đắn, rất có đạo lý, hơn nữa còn có chứng cứ xác thực.

Mẹ Mai bị chất vấn thì cứng họng không trả lời được. Chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt đội trưởng Vương là bà ta biết ông ấy không hề nói dối, bà ta cũng không ngờ rằng đã mười hai năm rồi mà đồn cảnh sát vẫn còn lưu trữ hồ sơ năm đó. Lúc này bà ta mới giương lên vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao.

Đội trưởng Vương nhân cơ hội khuyên nhủ: “Chị Mai ạ, làm người phải có lương tâm. Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, chị không thể vì con trai mình mà đem hạnh phúc của con gái ra đánh cuộc được. Con gái lớn của chị đã mất lâu như vậy rồi, chị coi như làm mẹ lại hết lần này đến lần khác mang con bé ra uy hiếp nhà họ Lục, lừa tiền họ để trả nợ cho con trai. Chị không cảm thấy làm như vậy sẽ hổ thẹn với lương tâm sao?”

Mai Huyền My cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ: “Mẹ, chúng ta mau về thôi.” Mẹ Mai không tự chủ nhìn về phía Đào Lệ Mẫn một cái, có chút muốn lùi bước.

Em trai Mai Huyền Hạ nhìn mẹ mình dường như hơi xao động, cậu ta nghĩ tới đám chủ nợ kia thì rùng mình ớn lạnh, vội vàng tiến lên đỡ mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng tin lời ông ta, ông ta chỉ đang dọa dẫm chúng ta thôi.”

Sau khi nói xong, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn về phía


Lục Khải Vũ, to gan gào lên: “Họ Lục kia, chị tôi không thể chết vô ích được. Năm đó các người chỉ đưa có một tỷ không phải là quá ít sao. Hôm nay các người phải đưa cho tôi bảy tỷ nữa, nếu không chúng tôi sẽ không đi đâu cả. Anh cũng đừng hòng mà thuận lợi kết hôn được.”

Cậu ta vừa thốt lên xong, mọi người dưới hội trường đều lập tức tỉnh ngộ ra, hóa ra hai mẹ con nhà này chính là một đám lưu manh vô lại, tới đây làm loạn chỉ là để lừa tiền mà thôi.

Nhà họ Lục quả thật là quá xui xẻo!

Lúc này, phía dưới có nhiều người căm phẫn đứng lên, chỉ vào mẹ con bọn họ mà mắng: “Họ Mai kia, các người thật là không biết xấu hổ! Cái chết của con gái bà đã không liên quan gì đến người ta rồi, dựa vào đâu mà bắt người ta đưa tiền cho các người?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật là không biết xấu hổ, lại dám trắng trợn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác. Đồ lừa đảo! Đội trưởng Vương, mau bắt bọn họ đi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK