Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cô đi cùng tôi? Tôn Mỹ Dao, cô là con gái, cô có thể biết giữ chút thể diện được không, tôi muốn trở về khách sạn chợp mắt một chút, cô muốn đi cùng tôi sao? Đừng có đùa! Nhân lúc tôi còn nhẫn nại, mau chóng tránh ra, nếu không, tôi hôm nay nói không chừng sẽ không nhịn được mà đánh phụ nữ đấy”Lục Vũ Tuấn lau mồ hôi trên đầu, nhãn nại đã đến cực hạn.

Nhưng Tôn Mỹ Dao lại không tỉnh ý chút nào: “Em đợi anh ở sảnh khách sạn!”
Nói xong, con bé chỉ vào Bảo Châu phía xa: “Anh nhìn xem, không phải anh trai anh cũng tới khách sạn ngủ trưa sao? Tại sao em gái em có thể đi theo mà em lại không thể?”
Vừa nói con bé vừa cố tình chu cái miệng nhỏ nhắn của mình và làm một biểu cảm mà con bé cho rằng vô cùng e thẹn và dễ thương.

Lục Vũ Tuấn không nhịn được nữa, làm bộ muốn ói ra: “Tôn Mỹ Dao, cô là muốn tôi mắc ói chết sao? Dựa vào cô, còn muốn so với em gái Bảo Châu? Cô có làn da trắng của em ấy không? Mắt có long lanh rạng rỡ như em ấy không? Tóc có đen láy sáng khỏe như của em ấy không? Còn nói về dáng người! Cô nhìn em gái của cô xem, người ta gây yếu mảnh mai, chân dài, tùy tiện mặc một bộ đồ lên người cũng rất đẹp”
“Nhìn lại đi.

Cô vốn đã đen lại còn béo, đôi chân vừa thô vừa ngắn, nhưng lại không biết giác ngộ một chút nào.

Nhất quyết cứ phải mặc một chiếc váy màu xanh da trời.


Bộ dạng hiện tại xấu xí vô cùng”, Lục Vũ Lý dùng tay chỉ lên chỉ xuống Tôn Mỹ Dao, lời nói ác độc của cậu phát huy tới cực hạn.

Tôn Mỹ Dao dù sao cũng là một cô gái, bị cậu nói như vậy, nước mắt đã sớm chảy ra: “Lục Vũ Lý, em, em chỉ là sùng bái anh, đơn thuần muốn giúp anh làm chút chuyện mà thôi!”
Lục Vũ Lý xua tay: “Không cần đâu.

Tôi không cần cô giúp đâu.

Cô hãy về đi.

Mùa hè nóng bức tâm trạng vốn dĩ đã cáu kỉnh.

Trông cô như một con ma đầu bù tóc rối như vậy, tôi nhìn sẽ càng ảnh hưởng đến tâm trạng hơn”
Cậu lạnh lùng khi từ chối, tuyệt tình còn thêm phần giễu cợt.


Lúc này, đi ngang qua ven đường là một cậu bé La Trại Châu trạc tuổi Tôn Mỹ Dao, cậu bé tuy không nói nhưng nhìn vẻ mặt của Tôn Mỹ Dao đầy vẻ giễu cợt.

Tôn Mỹ Dao hai má đỏ bừng, tức giận hét lên với Bảo Châu ở cách đó không xa: “Bảo Châu, chúng ta về nhà đi! Nếu không bố sẽ lo lắng đấy!”
Lục Tấn Khang lúc này vẫn đang năm tay Bảo Châu, tài xế Vương vừa chuyển bộ xếp hình Lego tới phòng của khách sạn, cậu còn chưa kịp tặng quà cho Bảo Châu!
Vì vậy, đối mặt với tiếng hét của Tôn Mỹ Dao, Bảo Châu còn chưa kịp trả lời, Lục Tấn Khang đã chạy tới trước mặt con bé, lớn tiếng trả lời thay: “Cô về trước đi! Bảo Châu sẽ về saul”
Sau đó, Lục Tấn Khang không nhìn họ nữa, nắm tay Bảo Châu đi vào khách sạn.

Những người con còn lại trong nhà họ Lục cũng quay người.

Lục Minh Húc hét lên với Lục Vũ Lý đang sốt ruột: “Nhị bảo, nhanh lên, em không phải rất coi trọng dưỡng da sao?
Còn phơi nắng thêm chút nữa, anh đoán là sẽ đen như Tôn Mỹ Dao đấy”
Lục Vũ Bách liền đồng ý: “Vâng, anh cả, em tới ngay“Nói xong cũng không thèm nhìn đến Tôn Mỹ Dao, xoay người chạy đến khách sạn nghỉ dưỡng của nhà họ Lục.

Tôn Mỹ Dao nhìn bóng lưng Bảo Châu đang được Lục Vũ Lý cẩn thận nắm tay bước vào cửa khách sạn, ánh mắt như có độc.

Bảo Châu, tốt chỗ nào? Tại sao những chàng trai họ Lục này lại thích cô bé?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK