“Ồ? Có vẻ Tổng giám đốc Lục cũng không yêu Tổng giám sát Lam như truyền thông tuyên truyền nhỉ?” Trong đôi mắt của Long Thiên thoáng hiện chút gian xảo.
“Ơ.” Lục Khải Vũ ngây ra, không ngờ Long Thiên lại bẻ lái đề tài sang tình cảm giữa anh và Hân Hy.
Long Thiên bắt lấy cơ hội nói tiếp: “Tổng giám đốc Lục do dự như thể có phải chú kết hôn với Tổng giám sát Lam chỉ vì mấy đứa bé kia không? Thật ra chủ cũng không yêu cô ấy đúng không?”
“Không phải, vì tôi yêu mọi thứ của cô ấy nên mới cưới cô ấy, không liên quan gì đến bạn nhỏ.”
Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Lâu Văn Vũ bưng nước lọc và kem đậu đỏ vào.
Anh ta lễ phép đặt đồ xuống bàn, sau đó lui ra ngoài.
Mà sau khi lùi ra ngoài Lâu Văn Vũ lại lắc đầu đầy khó hiểu. Không phải nói bàn chuyện làm ăn à? Sao vừa rồi anh ta loáng thoảng nghe được cái gì mà đám cưới rồi tình yêu vẫn vân.
Chẳng lẽ sếp đang thảo luận chuyện tình cảm người lớn với hai đứa nhỏ này à? Lan man lạc đề quá đi?
Long Thiên nhìn cốc nước trên bàn trà,không đụng tới.
Long Bách lại dứt khoát kéo kem đậu đỏ đến trước mặt mình, cầm thìa bắt đầu xúc ăn.
Thấy cậu nhóc há miệng to ăn không có hình tượng gì, Long Thiên lén thò tay xuống gầm bàn nhéo chân cậu, nhỏ giọng nói: “Để ý hình tượng!”
Long Bách tự nhiên bị cấu thì rất ấm ức nhưng không dám nói gì, cậu ngồi thẳng người, cầm ly thủy tinh lên ăn từng miếng nhỏ một cách lịch sự tao nhã.
Thấy Lục Khải Vũ vẫn luôn quan sát hai người họ, Long Thiên hằng giọng nói tiếp: “Nếu thật như Tổng giám đốc Lục nói thì tình yêu của hai người đúng là khiến người khác cảm động. Nhưng Tổng giám đốc Lục đã bao giờ nghĩ đến việc không biết chừng Tổng giám sát Lam không yêu ông không? Có lẽ cô ấy đối với ông chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, trong lòng cô ấy yêu một người khác.”
Lục Khải Vũ cau chặt mày, không phải nhãi ranh đến nói chuyện làm ăn à? Sao lại quan tâm đến tình cảm của anh và Hiểu Điệp như vậy? Rốt cuộc thằng bé có mục đích gì?
“Ý của tổng giám đốc Long là sao? Tôi không hiểu!” Anh không định chơi trò quanh co với con trai nhà mình nữa, dứt khoát hỏi thẳng.
“Tôi có vài thứ muốn đưa cho Tổng giám đốc Lục, chú xem là hiểu thôi.”
Nói xong, Long Thiên đẩy Long Bách đang ra vẻ nho nhã ăn kem bên cạnh: “Đưa thứ kia cho Tổng giám đốc Lục xem.”
Long Bách nhanh nhẹn đặt ly kem xuống, rút một phong bì trong túi ngực ra đưa cho Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ khó hiểu nhìn hai đứa nhỏ, không rõ bọn họ thần bí cái gì, chỉ có thể nhận phong bì mở ra.
Trong phong bì có khoảng mười tấm ảnh, đủ loại góc độ, trên ảnh là Mạc Hân Hy và Lý Duy Lộc ở cùng nhau. Có vài tấm có lẽ là cố ý điều chỉnh vị trí chụp nên khiến Mạc Hân Hy và Lý Duy Lộc trông có vẻ rất thân mật.
Long Bách tiến lên, chỉ vào tấm ảnh ở cửa nhà giải thích cho anh: “Trước khi gặp chú, hai người họ vẫn luôn ở cùng một tiểu khu nhỏ gần đây, không tin chú cứ hỏi xung quanh xem, vợ chồng bọn họ rất hòa thuận!”
Cậu nhóc thật sự rất khâm phục anh trai mình, không ngờ anh ấy lại nghĩ được cách tốt như vậy. Lục Khải Vũ thấy mấy tấm ảnh này chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, sau đó hủy bỏ đám cưới với Mạc Hân Hy.
Tuy người phụ nữ kia nấu ăn rất ngon, nhưng chẳng giữ lời hứa gì cả. Rõ ràng đã hứa hẹn với bọn họ mà lại đổi ý giữa chừng.
Lần này bọn họ phải làm cho người phụ nữ kia biết, người của Tập đoàn Long Uy không dễ bắt nạt đầu nhé.
Danh Sách Chương: