Bởi vậy, Lục Vũ Tuấn đột nhiên chào hỏi cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy bất ngờ, bị hạt cơm vừa nuốt xong trong miệng làm sặc một chút.
“Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ!”
Cô có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn vì ho mà đỏ bừng.
Lục Vũ Tuấn vội vàng đưa nước trái cây mình vừa mua cho cô, giọng điệu rất khẩn trương: “Như thế nào? Em có cảm thấy sao không, có thể sẽ tốt hơn khi em uống một ngụm nước trái cây!”
Học sinh mới, từ thời điểm cậu bước vào nhà hàng, đã có vô số người bí mật nhìn chằm chằm vào cậu!
Lúc này mọi người lại nhìn thấy cậu ba nhà họ Lục này tràn ngập dịu dàng, ôn nhu nho nhã, đẹp trai khiến người ta thét chói tai lại tỏ ra quan tâm vô hạn đối với một cô gái xa lạ, còn thân thiết đưa đồ uống của mình lên.
Cú sốc trong lòng có thể so sánh với ngày nắng mà bị sét đánh.
“Chúa ơi, cô gái đó là ai?”
“Không quen biết, không phải nói cậu ba nhà họ Lục chuyển đến đây là vì hoa khôi nổi bật của Nham Hoa chúng ta hay sao? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Được rồi, bên hoa khôi của trường là Bạch Lâm Yên rõ ràng có chỗ trống, nhưng cậu lại không đi qua, hết lần này tới lần khác muốn chen chúc trước mặt cô gái này.
Thật kỳ lạ!”
Mọi người trong lòng đã vô cùng kinh ngạc, tò mò như thế nào!
Lúc này Uông Liên ngồi bên cạnh Hàn Tương Trúc ánh mắt, và miệng đều mở to, nhìn Hàn Tương Trúc, lại nhìn Lục Vũ Tuấn, nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình: “Cậu, các cậu quen biết nhau sao!”
Sau khi ho vài tiếng, hạt cơm đã bị ho ra.
Lúc này Hàn Tương Trúc đã khôi phục bình thường, cô lại đẩy nước trái cây đến trước mặt Lục Vũ Tuấn: “Không cần, cám ơn!”
Ánh mắt thâm thúy như mực của Lục Vũ Tuấn nhìn chăm chằm vào cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, giọng nói có chút không vui: “Sao? Em có chắc là em đã phân định ranh giới với anh không?”
Câu này ngụ ý quá nhiều ý nghĩa sâu sắc.
Sau khi Uông Liên nghe xong vội vàng che miệng lại, nếu không cô ấy sợ mình sẽ hét lên.
Tuy nhiên, những lời này nghe trong tai Hàn Tương Trúc, lại cho rằng Lục Vũ Tuấn đang chất vấn cô ấy mấy năm nay cố ý né tránh.
Vì vậy, cô ấy đã mỉm cười nhẹ nhàng: “Không, chúng ta ở các trường học khác nhau, thời gian nghỉ ngơi khác nhau, không có cơ hội gặp mặt.”
Tiếng thảo luận của các bạn cùng lớp xung quanh liên tiếp vang lên, toàn bộ đều đang thăm dò quan hệ giữa hai người bọn họ.
Hàn Tương Trúc nhớ lại thời trung học cơ sở, bởi vì cô ấy và gia đình Lục quá gần, sau đó ở trường bị châm biếm, trái tim cô không tự giác mà khoá chặt chẽ.
Vì vậy, cô ấy đã đứng dậy một cách lịch sự và nói, “Em đã ăn xong, đi trước đây!”
Chỉ là, cô ấy vừa đứng dậy, còn chưa đi được hai bước mà đã đụng vào lòng một người: “Xin lỗi!”
Cô ấy vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Lục Vũ Tuấn: “Tương Trúc, em ăn quá ít!”
Ồ, phải không?”
Hàn Tương Trúc trưng ra vẻ mặt mơ hồ.
Cậu không ngồi đăng kia sao? Cậu đã đến đây khi nào chứ? Và biểu hiện này là gì?
Cô gái ngại ngùng hai má hồng phấn ngốc nghếch đáng yêu, Lục Vũ Tuấn nhịn không được giơ tay xoa xoa tóc cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp: “Em đó, vẫn giống như khi còn bé, ăn ít như vậy, lượng dinh dưỡng không đủ, sẽ bị bệnh!”.
Danh Sách Chương: