Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tổng giám đốc Lục, đơn hàng lần này của quý công ty là do giám đốc nghiệp vụ Dương Ngọc Cương của tập đoàn Long Uy phụ trách vận chuyển, hôm qua vừa bị phát hiện bên trong có vũ khí đạn dược, hôm nay Dương Ngọc Cương liền bị tai nạn một cách rất kì lạ, đối với việc này ngài có gì muốn nói không?”
“Tổng giám đốc Lục, người nhà của Dương Ngọc Cương cho rằng Long Uy tìm người giở.

trò trên xe của họ, chuyện này ngài có biết không?”
“Có phải là các người đã thông đồng sẵn với Long Uy rồi không, chuẩn bị đổ hết tội lên đầu Dương Ngọc Cương, dù sao thì Dương Ngọc Cương bây giờ cũng đang trong tình trạng lành ít dữ nhiều, đến lúc đó thì chính là chết không đối chứng”
Lục Khải Vũ mặt không biểu cảm nghe phóng viên đặt câu hỏi xong.

Trên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra vẻ tức giận, anh điều chỉnh giọng nói: “Tôi với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục một lần nữa trịnh trọng thanh minh với mọi người.

“Thứ nhất, tập đoàn nhà họ Lục chắc chắn không làm ra loại việc như trộn lẫn hàng tư vào đơn hàng của công ty, cũng tuyệt đối không để cho bất cứ ai lợi dụng danh nghĩa của tập đoàn nhà họ Lục để làm những giao dịch vi phạm pháp luật như vậy nữa.”
“Thứ hai, hôm qua tôi đã nói rằng, trong vòng ba ngày nhất định sẽ đưa cho mọi người một đáp án vừa ý, hôm nay là ngày thứ hai, những lời tôi nói vẫn được tính, cho dù ngày mai có kết quả như nào, tập đoàn nhà họ Lục đều sẽ mở hội triệu tập các phóng viên, để nói rõ về sự việc lần này”

“Thứ ba, Dương Ngọc Cương là nhân chứng quan trọng nhất, chúng tôi và tập đoàn Long Uy còn đang phải cố gắng bảo vệ, làm sao có thể ra tay với anh ấy.

Các vị đều là những người thông minh đã tốt nghiệp đại học, có thể về nhà nghĩ kĩ lại, nếu mà Dương Ngọc Cương chết thì tất cả mọi người đều nghỉ ngờ là chúng tôi làm, nếu mà như vậy không phải là chúng tôi tự hất nước bẩn lên người mình sao? Sự việc của Dương Ngọc.

Cương không hề liên quan đến tập đoàn nhà họ Lục”
Ba điểm lập luận, tư duy rõ ràng, mọi mặt đều hoàn mỹ, giọng nói có lực, đối với việc cát phong viên đưa ra những câu hỏi thì đều trả lời và giải thích ổn thỏa.

Đứng chật chội trước tập đoàn nhà họ Lục, đám phóng viên vẫn luôn ồn ào cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn nhau, không biết tiếp theo nên hỏi như thế nào.

Khải Vũ nói tiếp: “Lục Khải Vũ tôi đã nói thì sẽ làm, hy vọng mọi người với tư cách là một nhà báo, đều sẽ có đạo đức nghề nghiệp, viết ra những báo cáo chân thực nhất.

Không nên bị lợi dụng bởi một số người nào đó.

Nếu không, tập đoàn nhà họ Lục sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật”
Lục Khải Vũ nói xong liền không để ý đến đám phóng viên này nữa, trực tiếp xoay người đi vào trong tập đoàn.

Lâu Văn Vũ nhanh chóng đi lên phía trước: “Mời mọi người rời khỏi đây, tập đoàn nhà họ Lục mười giờ ngày mai sẽ mở hội triệu tập các phóng viên ở tầng một đại sảnh của khách sạn Nguyệt Tú, đến lúc đó mọi người có nghỉ ngờ gì thì cứ hỏi, chúng tôi đều sẽ trả lời một cách chỉ tiết”
Các phóng viên lấy được thời gian chính xác, mặc dù không tình nguyện, nhưng nhìn thấy Lục Khải Vũ đã rời đi rồi, cảm thấy hỏi tiếp thì chỉ làm lãng phí thêm thời gian, vì thế mà dần dần giải tán rồi.

Sau khi Lục Khải Vũ vào đến phòng làm việc, xem các tài liệu về Dương Ngọc Cương.


mà Lâu Văn Vũ thu thập được, có một dòng thu hút sự chú ý của anh, khi còn trẻ đã từng là một nhân viên cứu hộ trên nước của thôn Ánh Hoa, khả năng bơi lội rất tốt.

Đến bây giờ thi thể của Dương Ngọc Cương vẫn chưa vớt lên được, lẽ nào ông ấy chưa chết? Mà là trốn đi rồi? Cũng có thể là bị thương, hoặc bị người khác nhốt lại rồi?
Trong đầu Lục Khải Vũ, chưa đến một phút anh đã nghĩ ra đủ loại khả năng.

Anh rất nhanh gọi Lâu Văn Vũ vào: “Sắp xếp người men theo sông Bạch Mã tìm kĩ cho tôi, nghe ngóng ở xung quanh nữa.

Tôi nghỉ ngờ Dương Ngọc Cương vẫn còn sống.

Lâu Văn Vũ ngơ người một lúc: “Vẫn còn sống? Làm sao có thể? Cầu Bạch Mã cao mười mét, bên dưới sông Bạch Mã toàn là bùn lắng với phù sa, Dương Ngọc Cương làm sao.

có thể sống được chứ?” Lâu Văn Vũ rõ ràng không tin “Anh ta từng là nhân viên cứu hộ trên nước của huyện Ánh Hoa, bơi lội rất tốt.


Nghe tôi đi, sắp xếp người đi tra là đúng” Lục Khải Vũ giải thích đơn giản.

“Được, tôi lập tức kêu người đi tra”
Sau khi Lâu Văn Vũ đi, Lục Khải Vũ phát hiện trong hòm thư của mình có một bức thư, sau khi mở ra, cả người đều sững lại.

Nội dung ở trong bức thư đấy vậy mà là thư mật qua lại của Dương Ngọc Cương với người đứng sau màn.

Anh xem kĩ lại người gửi phần văn kiện này, vậy mà lại là Dương Ngọc Cương.

Trong lòng anh vô cùng vui mừng, xem ra những gì anh dự đoán đều không sai, Dương Ngọc Cương còn sống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK