Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Câu nói cuối cùng này anh ta nói ra vô cùng đàng hoàng.

Anh ta đã hỏi thăm được, tiền lương mà tập đoàn nhà họ Lục trả cho nhân viên bảo vệ của khách sạn còn cao hơn so với nơi anh ta làm việc trước đây tới mấy trăm nghìn! Nếu có thể làm việc trong thôn, như vậy anh ta còn có thể trồng cây ăn quả cho tốt, như vậy, hai ba năm sau, cây ăn quả kết quả thì bán lấy tiền, lại thêm tiền lương của anh ta, cuộc sống của cả nhà bọn họ mới càng ngày càng tốt hơn được.

Dù sao, trong bụng Mã Tư Khiết còn đang mang con trai của anh ta!
Lục Khải Vũ không trả lời anh ta, mà nhìn về phía con trai Lục Tấn Khang.

Lục Tấn Khang mỉm cười: “Ông muốn làm việc tại khách sạn của tập đoàn nhà họ Lục chúng tôi, chuyện này quá dễ dàng, chỉ cần bố tôi nói một câu mà thị hỉ có điều, ông phải đồng ý v: một điều kiện, nếu như làm tốt, tôi sẽ lập tức bảo chú La sắp xếp một công việc cho ông”
Diệp Minh Quân nghe xong, hai mắt sáng lên: “Cậu Lục, xin hãy nói đi, tôi chắc chắn sẽ đồng ý với cậu”
Lục Tấn Khang nhìn thoáng qua Bảo Châu, chậm rãi nói: “Tôi muốn ông thề bắt đầu từ hôm nay trở đi, phải chăm sóc tốt con gái Diệp Bảo Châu, không thể để cho cô ấy chịu một chút uất ức hay thương tổn nào nữa”

Diệp Minh Quân không chút nghĩ ngợi đã gật đầu cam đoan: “Cái này không cần cậu Lục phải nói, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc cho con gái tôi thật tốt”
Lục Tấn Khang nhìn chăm chằm anh ta lại chậm rãi n‹ đoan như vậy, nhưng tôi không tin.

Tôi sẽ lén tìm vài người ở trong thôn giám sát ông, nếu như một khi tôi nghe nói, trong nhà các người có ai bắt nạt Bảo Châu.

Diệp Minh Quân, đừng nói là khách sạn của tập đoàn nhà họ Lục, kể cả La Trại Câu, ông cũng đừng nghĩ đến chuyện làm việc tiếp được nữa”
Câu nói cuối cùng, giọng nói của Lục Tấn Khang tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại tràn ngập sự uy hiếp trí mạng.

Nghe lời con trai nói, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhìn nhau một cái, vẻ mặt hai người đều đầy sự hoài nghi.


Ngũ Bảo có phải đã quá quan tâm đến cô bé tên Diệp Bảo Châu này rồi không?
Đứa con trai giàu tình yêu thương là chuyện tốt, thế nhưng sự quan tâm và bảo vệ này có phải là hơi quá một chút rồi không?
Chỉ có điều, hai vợ chồng lại không biểu lộ ra sự nghi ngờ trong lòng.

Diệp Minh Quân nghe xong lời nói uy hiếp của Lục Tấn Khang, cũng có chút kinh ngạc, chỉ có điều anh ta đã thề thốt cam đoan rất nhanh: “Cậu Lục cứ yên tâm, tôi dùng sinh mạng của tôi mà thề, tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Châu, cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt con bé”
Lục Tấn Khang nghe lời hứa của anh ta xong thì nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì tốt, ông trở về đi! Chuyện công việc của ông, chú La sẽ sắp xếp.

cho ông”
Diệp Minh Quân không thể tin nổi liếc trộm Lục Khải Vũ một cái, phát hiện anh cũng không có phản đối, giống như đã chấp nhận quyết định của con trai mình, vì thế, nói với vẻ tràn ngập sự biết ơn: “Cám ơn, cám ơn tổng giám đốc Lục, cám ơn cậu Lục”
Sau đó, anh ta cúi đầu nhìn con gái mình, hỏi thử thăm dò: “Cậu Lục, tôi đưa Bảo Châu về nhà trước, hay là để con bé ở lại chơi với cậu một lát nữa?”
Lục Tấn Khang đi tới trước mặt Bảo Châu nhẹ nhàng hỏi: “Bảo Châu, em muốn chơi với anh trai hay là về nhà cùng với bố?”
Bảo Châu ngẩng đôi mắt sáng ngời lên nhìn cậu bé, sau đó lại nhìn Diệp Minh Quân, do dự một chút nói: “Em, em vẫn nên cùng bố về nhà thôi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK