Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khải Vũ không nói chuyện với anh ta nữa, anh trực tiếp đỡ Mạc Hân Hy ra khỏi phòng ăn, lúc mở cửa xe đang chuẩn bị ngồi vào thì Lư Bạch Khởi lại đuổi theo ra.

Lần này anh ta mặt đầy tươi cười nói: “Khải Vũ, tuần sau là sinh nhật của ông nội tôi, đến lúc đó vợ chồng các người nhất định phải cùng nhau tham gia đấy!”

“Đến lúc đó rồi hãy nói!” Lục Khải Vũ qua loa lấy lệ nói một câu, sau đó anh và Mạc Hân hy ngồi vào xe, rồi đóng cửa xe lại.

Sau khi xe chạy, nụ cười trên mặt Lư Bạch Khởi dần nhạt đi, sau đó khuôn mặt anh ta nổi lên tia âm hiểm và tính toán. Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ, tôi sẽ để cho vợ chồng các người đắc ý thêm một tuần nữa.

Qua sinh nhật của ông nội, Mạc Hân Hy sẽ đột ngột phát bệnh tim mà chết, mà Lục Khải Vũ cũng sẽ rơi vào cái bẫy của Giai Y không thể không cưới cô. Đến lúc đó, các kênh bán hàng, nền tảng, sẽ do nhà họ Lư bọn họ sử dụng.

Xe chạy vùn vụt về hướng bệnh viện viện nhân dân số một Hà Thành.

“Sao rồi? Có đau không?” Lục Khải Vũ nhìn Mạc Hân Hy vẫn luôn cau mày không nói lời nào, anh có chút đau lòng cô.

“Vẫn ổn, hiện giờ đã bớt đau hơn vừa nãy rồi.”


“Em đấy nha, làm gì cũng được, nhưng mà muốn đi cứu người cũng phải bảo đảm an toàn của mình trước tiên mới được, em cũng đừng quên, hiện giờ mình là người đã có chồng.” Mặc dù biết cô rất nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy cô đau đớn như vậy, Lục Khải Vũ vẫn không nhịn được trách cứ cô.

“Lúc ấy em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, em chỉ muốn đứa trẻ kia không có chuyện gì là tốt rồi. Không ngờ mình sẽ bị phỏng. Có thể vì đã làm mẹ, em không thể nhìn bất cứ đứa trẻ nào bị thương được!”

Lục Khải Vũ không nhịn được mà nhéo lỗ mũi cô: “Em ấy à, còn nói sau này anh phải chăm sóc bản thân mình, em như vậy anh làm sao có thể yên tâm.”

Sau này em sẽ không xúc động như vậy nữa. Chồng, đau quá, anh đừng có nói em nữa mà!” Mạc Hân Hy nắm lấy cánh tay anh nũng nịu nói.

Rất nhanh, bọn họ liên đến bệnh viện nhân dân số một, bác sĩ giúp Mạc Hân Hy kiểm tra phần lưng một chút, mặc dù sau lưng bị đỏ một mảng lớn, nhưng lại không bị phồng nước, phỏng cũng không nghiêm trọng lắm.

Bác sĩ kê cho cô một ít thuốc, cũng dặn dò những điều phải chú ý hàng ngày.

Nghe bác sĩ dặn dò, mặt Lục Khải Vũ đầy buồn bực đỡ cô đi ra, đi về phía sảnh lấy thuốc.

“Thấy chưa? Chồng, vết phỏng của em cũng không nghiêm trọng lắm, mà sao trông anh như đang không vui thế?”


Mạc Hân Hy nháy mắt cười nhạo anh.

Lục Khải Vũ nhìn cô một sái, sau đó ở bên tai cô nói nhỏ: “Vợ, anh cảm giác như em đang cô ý.”

“Lời này của anh có ý gì?”

Lục Khải Vũ buồn rầu trả lời: “Bác sĩ nói, khi trời nóng bức, vì để tránh cho bị nhiễm khuẩn nên anh không nên ở gần em, em nói xem có phải em cố ý không.”

“Thì ra từ nãy tới giờ anh buồn râu là vì chuyện này à?” Vẻ mặt Mạc Hân Hy như bừng tỉnh đại ngộ.

Nhìn khóe miệng cô hơi mỉm cười, Lục Khải Vũ đẩy đến trên tường, mặt đầy ấm ức nói: “Chính em cũng nói rồi đấy, từ lúc chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn tới giờ vẫn chưa làm gì mà?”

Mạc Hân Hy có chút thống khổ mà nhíu mày: “Chồng, anh đụng vào vết thương của em rồi, đau!”

Lục Khải Vũ vội vàng đem cô kéo vào ngực, khuôn mặt lo lắng ân cần hỏi: “Đụng vào chỗ nào?”

Mạc Hân Hy nhân cơ hội này kéo lấy tay của anh, nghịch ngợm mà cười một tiếng: “Mau đi lấy thuốc đi.”

Hai người vừa vừa đi được mấy bước, ngẩng đầu lên đã đụng phải Diệp Lan Chi trên hành lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK