Mạc Hân Hy nhanh chóng quay đầu, Lư Giai Y đã chạy mất, chỉ còn lại một mình Tư Nhã đứng trước cổng nhà trẻ. Lúc này, Tư Nhã sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệnh, toàn thân run rẩy.
Cô chạy nhanh tới ôm lấy cô bé: “Tư Nhã không sợ, mẹ ở đây rồi! Không sợ, không sợ ha.”
Tư Nhã vươn cánh tay nho nhỏ của mình ôm chặt lấy tay cô: “Mẹ ơi, chị nổi giận rồi! Tư Nhã sợ lắm.”
“Không sao mà, chị sẽ về ngay thôi, về rồi sẽ không còn giận nữa. Tư Nhã không cần sợ.”
Sau một hồi được cô vỗ về an ủi, Tư Nhã mới dần dần lấy lại bình tĩnh.
Mộc Lam vừa khóc vừa bỏ chạy được một lúc mới phát hiện Mạc Hân Hy không có đuổi theo mình.
Cô bé đau khổ ngồi xuống bên cạnh một thân cây: “Nói dối, tất cả đều là đồ nói dối.”
Mạc Minh Húc ra hiệu bảo Vũ Tuệ trước cứ né sang một bên, còn bản thân thì lặng lẽ bước lại gần: “Em ơi, mẹ em đâu rồi? Sao lại ở đây khóc một mình thế?”
Mạc Minh Húc ngẩng đầu, trợn mắt nhìn cậu bé, sau đó khóc càng thêm thương tâm: “Em không có mẹ.”
Mạc Minh Húc tiện thể đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Mỗi một bạn nhỏ đều có đủ bố và mẹ mà, sao em lại không có mẹ chứ? Có phải mẹ em bắt em làm chuyện em không thích, nên em mới nói mình không có mẹ, đúng không?”
“Không phải, không phải vậy. Mẹ em là kẻ nói dối.” Mộc Lam vừa khóc vừa nói.
“Em đừng khóc mà, để anh kể cho em nghe một câu chuyện xưa nha?” Mạc Minh Húc dịu dàng an ủi cô bé.
Mộc Lam ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Chuyện xưa gì ạ?”
“Ngày xửa ngày xưa, có một người mẹ sinh được chín bé cưng, nhưng mà bé cưng của bà sau khi sinh ra lại bị một tên xấu lừa bán đi nơi khác, người mẹ kia cũng xém chút nữa bị kẻ xấu hại chết. Sau bao nhiêu cố gắng, một ngày kia, rốt cuộc bà cũng thoát khỏi tay kẻ xấu xa kia. Nhưng mà bà lại không tìm thấy con của mình, chuyện này khiến bà rất đau khổ. Mỗi ngày bà đều dốc sức làm việc, cố gắng tìm kiếm tung tích con mình. Cuối cùng, bảy năm sau, bà tìm được tên xấu đã bán bé cưng của bà.”
Mộc Lam ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ đồng cảm: “Người mẹ này đáng thương quá đi!”
“Đúng vậy. Mà sau khi tìm được tên xấu kia, tên đó nói cho bà trong số những bé con của bà, có một bé gái vì thân thể quá yếu ớt nên đã bị ném vào cô nhi viện. Nghe vậy, bà lại chạy tới cô nhi viện để tìm, nhưng mà người bên cô nhi viện lại nói cho bà hay bé gái đó đã bị người ta nhận nuôi rồi. Mà người nhận nuôi đứa bé kia cũng chính là kẻ xấu đã hại bà năm đó.”
Mộc Lam nhíu mày, tựa như nghĩ ra điều gì, bèn nói: “Con gái của bà có phải bị kẻ xấu mang tới chỗ bố không? Bé gái anh nói là em đúng không?”
Đứa em gái này hóa ra thông minh như vậy, điêu này khiến Mạc Minh Húc hơi kinh ngạc, cậu bé quyết định không tiếp tục giấu diếm nữa, ăn ngay nói thật: “Đúng thế, cô bé bị kẻ xấu nhận nuôi kia chính là em. Còn anh là anh lớn nhất trong số chín đứa bé kia, cũng là anh của em, tên anh là Mạc Minh Húc.”
Nói xong, cậu bé vẫy tay với Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ, qua đây.’ Vũ Tuệ câm trong tay một đóa ho màu đỏ, tung tăng chạy tới: “Chị bé tám, bông hoa này tặng cho chị đó.
Mộc Lam ngạc nhiên nhìn người lớn lên giống mình như đúc – Vũ Tuệ: “Em là?”
“Em là Vũ Tuệ, là em gái nhỏ nhất của chị. Nhưng mà mẹ nói ba chúng ta sinh ra chỉ cách nhau vài phút mà thôi, em chỉ là bơi ra hơi chậm chút thôi!”
Mạc Minh Húc chọc cô bé: “Không phải em bơi chậm, mà do em quá tham ăn, ăn đến nỗi béo ú luôn!”
Vũ Tuệ giận dữ nắm chặt lấy tay Mộc Lam: “Anh, nếu anh còn dám chọc em, em sẽ cùng chị tám nhỏ đánh anh một trận đó Mộc Lam bị trò đùa của hai đứa bé lây nhiễm, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra ý cười.
Mạc Minh Húc nhân cơ hội này giải thích: “Mộc Lam, không phải mẹ chúng ta không cần chúng ta đâu, do khi chúng ta vừa sinh ra đã bị kẻ xấu mang đi mất. Mấy năm nay mẹ vẫn luôn cố gắng tìm kiếm chúng ta, chưa từng bỏ cuộc. Hồi trước mẹ tới nhà họ Lục làm bánh là vì tìm em đó, mẹ thật sự rất yêu em.
Nghe xong lời cậu bé nói, Mộc Lam im lặng một hồi lâu, mới nghiêng đầu nói: “Nhưng mà, khi em hỏi mẹ là mẹ có phải mẹ ruột của em và Tư Nhã không, thì mẹ không thừa nhận.”
Danh Sách Chương: