Long Thiên bình tĩnh theo dõi chăm chú vào màn hình TV, Mộ Dung Lãnh Nhu muốn thâu tóm tập đoàn Long Uy.
Đó là cơ nghiệp nhà họ Long mà cậu bé cả đã phí bao tâm huyết, khó khăn lắm mới bảo vệ.
Sau cuộc tranh giành giữa ba nhà họ Long năm đó, cơ nghiệp của nhà họ chia năm xẻ bảy và gần như phá sản.
Chính là anh cả đã gắng gượng lê cái thân ốm yếu của mình cùng hai người bọn họ vất vả lắm mới thuyết phục cổ đông, mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực kéo nhà họ Long ra khỏi cõi chết, cho nên bây giờ mới có tập đoàn Long Uy.
Lần này, vì chuyện của Long Minh Huệ mà tập đoàn Long Uy lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng, cậu nghĩ với năng lực của anh cả thì chắc chắn họ có thể sống sót qua đợt khủng hoảng này.
Chỉ là để cho gia tộc Mộ Dung ra tay thế này, với sức ảnh hưởng và năng lực của gia tộc Mộ Dung thì mọi chuyện có lẽ không đơn giản rồi.
Mạc Hân Hy và con trai của cô gần như là có cùng ý định với nhau.
Lần này Long Uy khó mà giữ được tập đoàn Long Uy.
Cô nhìn lại con trai mình, quả nhiên cô thấy con trai mình cũng đang cau mày lo lắng.
Vì vậy, cô đứng dậy, đi tới, ôm Long Thiên vào lòng: “Ngũ Bảo à, con đừng lo lắng, chờ bố trở về rồi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giúp tập đoàn Long Uy vượt qua khó khăn.
Chúng ta nhất định sẽ không để gia tộc nhà họ Mộ Dung được như ý nguyện đâu.”
Thế nhưng trong những năm qua, đối với cậu đó chỉ là một ảo tưởng xa vời.
Vì vậy, cậu đã rất nỗ lực để khiến mình trở nên trưởng thành, điềm tĩnh và khôn ngoan.
Bởi vì chỉ khi cậu mạnh mẽ, cậu mới có thể bảo vệ tốt cho em trai mình.
Bây giờ thì khác rồi, cậu có bố có mẹ, cậu không còn phải chiến đấu một mình nữa, bố mẹ sẽ giúp cậu vượt qua mọi khó khăn.
Trái tim cứng rắn của Long Thiên trở nên mềm nhữn hẳn khi áp trong vòng tay của Mạc Hân Hy.
Nước mắt trượt dài trên khóe mắt: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con thực sự xin lỗi về mọi chuyện đã xảy ra.
Con yêu mẹ nhiều lắm!”
Nói đoạn, cảm xúc của Long Thiên chợt vỡ oà, cậu bật khóc nức nở trong vòng tay của Mạc Hân Hy.
Trong những ngày qua, chuyện bị trúng độc vẫn đang dày vò tâm trí non nớt của cậu, cuối cùng cậu đã tìm thấy bố và mẹ của mình, cậu không muốn chết và cũng không muốn chia lìa bọn họ nữa.
Con trai cô đột nhiên gục xuống khóc nấc lên khiến Mạc Hân Hy có chút ngạc nhiên, cô đau lòng ôm lấy Long Thiên: “Bé con à, không sao.
đâu.
Sau này có mẹ và bố con ở đây rồi, không ai dám bắt nạt con nữa đâu: Cô nghĩ rằng con trai cô đã bật khóc vì nhớ lại tuổi thơ đầy bi kịch đã trải qua của mình.
Mạc Minh Húc lúc này đang đứng trên cầu thang lầu hai, cậu lo lắng siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, cậu biết rằng em trai mình kể từ khi bị trúng độc ngày nào tinh thần cũng bất an căng thẳng không thôi.
Thế nhưng, mẹ vừa được xuất viện, vết thương của mẹ cũng chưa lành.
Lúc này, nếu biết mẹ biết em trai bị trúng độc thì e răng không ổn.
Trong căn bếp, Long Bách nghe thấy tiếng khóc của Long Thiên, thằng bé vội vàng chạy ra, trên tay đang cầm một cọng hành lá, mặt mũi dính đầy bột mì, mặc một chiếc tạp dề không vừa vặn, trông vừa bưồn cười lại vừa đáng yêu.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy? Anh à, em có nhìn nhầm không đấy? Em nghe nhầm rồi sao? Sao anh lại khóc!” Cậu lo lắng chạy đến bên Mạc Hân Hy.
Trong nhận thức của cậu, người anh cùng nhau lớn lên với cậu bé là một siêu anh hùng, cho dù có khó khăn gì không phải là vấn đề to tát trong mắt anh trai, anh ấy sẽ sớm nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo thôi.
Tuy nhiên, hiện giờ siêu anh hùng này đang khóc và có lẽ anh ấy vẫn đang rất buồn, điều này đã đánh sâu đến nhận thức của Long Bách từ khi cậu ấy còn nhỏ..
Danh Sách Chương: