Trước mắt bao người, lại là miếng bánh mừng thọ đầu được chính tay ông cụ Lư cắt nên Lục Khải Vũ không còn cách nào khác, đành phải nhận nó, nhưng anh không ăn.
“Anh Khải Vũ, trước đây là do em không hiểu chuyện, cứ thích làm theo ý mình, đã làm rất nhiều điều sai trái. Cảm ơn anh đã luôn bao dung em! Bánh rất ngọt, anh nấm thử đi!” Lư Giai Y nhìn anh chằm chằm, mỉm cười nhẹ nhàng và ra hiệu cho anh ăn thử một miếng bánh sinh nhật.
Sau lưng họ, ông cụ Lư đã cắt sẵn rất nhiều phần bánh khác, đang để cho người nhà nhà họ Lư phân phát cho các vị khách khác.
Khóe miệng của Lục Khải Vũ khẽ động đậy, anh nhìn chằm chằm vào Lư Giai Y: “Cô có chắc là muốn tôi ăn cái bánh này không? Không hối hận chứ?”
Lư Giai Y sững người một lúc, sau đó lại bật cười: “Anh Khải Vũ, đây là bánh sinh nhật của ông nội, anh có ý gì thế?”
Lục Khải Dã thấy những người khác đều đang ăn bánh nhưng anh trai của mình lại cứ do dự mãi, anh ta bèn đưa tay ra lấy chiếc bánh ra khỏi tay Lục Khải Vũ: “Không phải chỉ là một miếng bánh thôi sao? Em ăn giúp anh.”
Nói rồi Lục Khải Dã mở miệng và cắn một miếng lớn.
Sắc mặt của Lư Giai Y hơi thay đổi, cô ta đưa tay ra định ngăn cản: “Anh Khải Dã, em đặc biệt đưa cái này cho anh Khải Vũ. Nếu anh muốn ăn thì em sẽ lấy cái khác cho anh!”
“Ừ, Khải Dã, em thích đồ ngọt từ khi nào vậy?” Lục Khải Vũ vươn tay ra và chộp lấy chiếc bánh từ em trai mình, nhưng mà lúc này anh ta đã ăn được vài miếng bánh.
Lục Khải Vũ cũng không chê phần bánh cắt bị ăn mất mấy miếng, dùng thìa xúc phần bánh còn lại, ăn một cách cẩn thận.
“Không tệ, rất ngọt và ngon.” Anh gật đầu, có vẻ rất hài lòng với hương vị của chiếc bánh.
Sau khi nhìn Lục Khải Vũ ăn hết phần bánh còn lại, Lư
Giai Y mới hài lòng quay người rời đi.
Mạc Hân Hy đứng bên cạnh Lục Khải Vũ luôn lặng lẽ kéo quần áo của anh, cố gắng ngăn cản anh ăn bánh, nhưng dường như anh hoàn toàn không cảm nhận được.
“Anh sao vậy! Không phải đã nói là phải cẩn thận, không được ăn bất kỳ thứ gì ở đây sao?” Sau khi Lư Giai Y rời đi, cô có chút lo lắng trách móc anh.
Lục Khải Vũ kéo cô sang một bên, bày ra vẻ mặt đã kiểm soát được mọi thứ trong lòng bàn tay: “Không sao, đừng lo lắng, anh có cách riêng của mình”
Mạc Hân Hy nghi ngờ nhìn anh hồi lâu: “Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Lục Khải Vũ lấy một ly rượu đỏ trên chiếc bàn gần đó, nhấp một ngụm và bình tĩnh nhìn cô: “Không có mà!”
Mạc Hân Hy kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ vào ly rượu trong tay anh: “Anh, sao anh uống rượu ở đây?” Sau đó, ánh mắt cô lạnh lùng cảnh cáo anh: “Lục Khải
Vũ, tốt nhất là anh nên trung thực nói thật cho em biết, nếu không thì anh tự biết hậu quả!”
Lục Khải Vũ nhìn hai anh em Lư Bạch Khởi đang đứng cách đó không xa, đột nhiên anh tựa vào người Mạc Hân Hy: “Bà xã, đầu anh choáng quá”
Mạc Hân Hy sửng sốt, vội vàng đỡ lấy anh, cầm lấy ly rượu trong tay đưa lên chóp mũi ngửi: “Đều là do anh tự chuốc lấy, rõ ràng đã biết có người muốn hãm hại chúng ta mà anh còn không cẩn thận ăn đủ thứ.
Cô tức giận phàn nàn.
Lục Khải Vũ siết chặt tay cô, giọng nói trầm thấp chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Vợ à, nếu một lúc nữa có người tìm em thì em nên nhân cơ hội đi khỏi đây nhé. Anh chẳng sao cả, chỉ là tương kế tựu kế thôi, cũng nên dạy cho bọn họ một bài học”
Nói xong anh cố ý nháy mắt với Mạc Hiểu Hy.
Mạc Hân Hy kinh ngạc một lúc rồi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô rất hợp tác giúp anh kêu lên một cách lo lắng: “Ông xã, anh sao vậy? Đừng làm em sợ!”
Ngay sau đó, anh em Lư Bạch Khởi đi đến.
“Khải Vũ bị làm sao vậy?” Lư Bạch Khởi hỏi với vẻ mặt quan tâm.
“Tôi hơi chóng mặt, ở đây có phòng cho khách không? Tôi muốn đi nghỉ ngơi một lát.” Lục Khải Vũ khép hờ đôi mắt, dường như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
“Được thôi, Giai Y, nhanh giúp tổng giám sát Lam đỡ Khải Vũ vào phòng nghỉ cho khách đi.” Vừa nói, Lư Bạch Khởi vừa ẩn ý nháy mắt với em gái.
Lư Giai Y lập tức hiểu ý, nhanh chóng tiến lên đỡ Lục Khải Vũ: “Chắc là anh Khải Vũ bị hạ đường huyết, để em đưa hai người đến phòng nghỉ ngơi.
Danh Sách Chương: