Lư Hiểu Long đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện là cơ giáp báo đang trả lời mình, trong lòng cậu cảm động vạn phần, hóa ra đại thần cũng không phải tất cả đều lãnh ngạo, người điều khiển cơ giáp báo này giả rõ ràng là người dễ ở chung người.
Kỳ thật, Lư Hiểu Long hoàn toàn sai rồi, cơ giáp báo căn bản không muốn trả lời vấn đề của cậu, chỉ là cơ giáp thỏ đã làm động tác ý bảo khiến cơ giáp báo không thể không ra mặt trả lời.
Luyện tập chung với nhau mấy tháng, hai người đã có một loại ăn ý đến lạ thường, chỉ một động tác tay, một động tác đầu nhỏ liền có thể biết đối phương đang muốn làm gì. Cũng giống như lúc nãy, khi cơ giáp thỏ quay đầu có lắc một cái làm cơ giáp báo biết ý của bạn mình là muốn gì.
“Nhưng mà…… hai người đã mạnh như vậy, chẳng lẽ còn chưa nắm vững các động tác cơ bản sao?” Lư Hiểu Long không rõ, thành tích như vậy còn không đại biểu nắm vững các thao tác sao, như vậy những người chỉ đạt chuẩn để tốt nghiệp cơ phải căn bản không xứng để điều khiển cơ giáp?
“Mạnh sao? Nhưng không phải trước chúng tôi còn có trăm người sao?” Cơ giáp báo cười tự giễu, không hài lòng với thành tích của mình.
Câu nói này của cơ giáp báo khiến cơ giáp thỏ lại lần nữa quay đầu nhìn. Khi nào thì hai người bọn họ trở thành “chúng tôi” rồi?
Nói xong câu này, người điều khiển cơ giáp báo cũng nhịn không được tự cười trong lòng, ngẫm lại cũng thật không thể tin được hai người bọn họ chỉ mới nói chuyện với nhau có một lần. Sau đó hai người cực kỳ có duyên mà gặp trong phòng luyện tập, rồi từ từ đi chung với nhau, rồi trở nên ăn ý vô cùng.
(ở đây gọi “hắn” nha)
Đương nhiên, cái này chủ yếu là do mình hắn ta chủ động, sau cuộc nói chuyện lúc đó, hắn đã lợi dụng tinh thần lực của mình để tra vị trí của đối phương, rồi làm bộ trùng hợp cùng tiến vào một phòng huấn luyện.
Bất quá hắn quả thật cùng cơ giáp thỏ này rất có duyên, đôi khi đối phương cũng tự trùng hợp tiến vào phòng huấn luyện của hắn (lúc này tiểu Tứ ngửa mặt lên trời cười dài: Chẳng lẽ chỉ có ngươi có thể phóng hỏa còn ta đây không thể đốt đèn sao? Ha ha ha...)
Có lẽ thần linh còn chưa từ bỏ hắn cho nên mới ban một người thiên tài tuyệt thế đến giúp đỡ hắn.
Lăng Lan nói hắn cũng không xem nhẹ, vì vậy cũng dừng lại kế hoạch của mình, không chọn tốt nghiệp rời đi, tiếp tục ở lại quán cách đấu luyện tập những động tác điều khiển cơ bản. Không chỉ có như thế, hắn còn nỗ lực luyện tập thể thuật cơ bản của học viện đồng quân nơi mình đang học, hắn biết để xây lớp nền vững chắc, thể thuật cơ sở cũng rất quan trọng.
Sự thật chứng minh suy đoán của hắn cũng không sai, cuối cùng hắn cũng cảm giác được chỗ tốt của việc luyện tập nền tảng thể thuật, thân thể lúc nào cũng yếu ớt, ốm yếu cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt, mà ở thế giới ảo, khả năng điều khiển của hắn cũng đột biến, mấy lần đột phá cực hạn, thành tích càng ngày càng tiến bộ.
Thông minh như hắn đương nhiên đã sớm cảm giác được cơ giáp thỏ có ý muốn hướng dẫn mình, có lẽ cả hai người đều là những thiên tài điều khiển cơ giáp nên đều thưởng thức lẫn nhau, vì vậy đối phương mới nguyện ý lộ ra một ít bí mật bí truyền của sư môn mình cho hắn. Nếu không, nhiều người điều khiển cơ giáp như vậy, vì sao lại chỉ quan tâm mình hắn chứ, đối với ân tình này hắn sẽ mãi khắc sâu trong lòng.
Đương nhiên, bây giờ hắn còn không có biện pháp để báo đáp phần ân tình này, thậm chí hắn còn không thể lộ ra khuôn mặt thật của mình cho đối phương.
Trước khi nắm giữ vận mệnh của chính mình, hắn cần phải điệu thấp, không được người để ý, không được cô phụ những việc mà ông nội đã làm cho mình.
Hắn biết rõ, bởi vì lời tiên đoán kia mà ông nội liều mạng dấu đi thiên phú của mình, cố ý tuyên bố ra ngoài hắn rất bình thường, cuối cùng bởi vìthiên phú quá mức bình thường nên đem hắn trục xuất tới hành tinh Lục Thâm xa xôi, bảo vệ hắn khỏi những kẻ quyền quý.
Dù biết vậy nhưng hắn vẫn khó chịu, hắn không muốn bị động mà lực chọn trốn tránh như vậy, hắn muốn mình trở thành người mạnh nhất, sau đó đứng trên đỉnh cười xuống nhìn xuống. Đúng vậy, hắn muốn nắm giữ vận mệnh của mình, hắn muốn thay đổi lời tiên đoán khiến về mệnh của mình.
Cơ giáp báo không tự chủ được mà lâm vào trầm tư, mà Lư Hiểu Long cũng bởi vì một câu của đối phương làm thay đổi tâm tình, nguyên bản muốn đi rèn luyện thao tác lại biến mất không còn, Lư Hiểu Long tin tưởng, đại thần nói như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân, như vậy cơ sở thật sự rất quan trọng. Cậu không cần suy nghĩ liền nhanh chóng nhắn cho những người bạn đang tham dự khảo hạch của mình đừng vội lựa chọn tốt nghiệp rời đi.
Vài phút lúc sau, bạn tốt hồi âm, hai người kia có ý nói không thể ở lại với người “bạn tốt” là cậu, thậm chí trong thư gửi, hai người kia còn có ý châm chọc Lư Hiểu Long cố ý nói bọn họ ở lại để giữ chân, không muốn họ đi trước.
Dù học tập hơi chậm nhưng Lư Hiểu Long không phải đồ ngốc, đương nhiên xem hiểu ý tứ che dấu trong đó. Lư Hiểu Long thập phần bị thương, cậu rất muốn giải thích với bạn tốt một chút, thậm chí hy vọng bạn tốt có thể nhìn thấy đoạn ghi hình của đại thần mà cậu đã lưu lại trong liên lạc khí, nhưng thật hiển nhiên, hai người kia đã đưa cậu vào danh sách đóng liên lạc, không chấp nhận trò chuyện với cậu.
Cậu cố gắng liên lạc với bạn mình, nhưng cuối cùng lại nhận được tin đừng đi quấy rầy bọn họ, tới thế giới cơ giáp rồi, mọi chuyện không còn nhàn nhã giống trong phòng huấn luyện nữa…
Lúc này Lư Hiểu Long đã cảm giác được có chút không đúng, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ sâu, cũng không muốn hoài nghi bạn tốt của mình. Bây giờ, trước mắt cậu có hai lựa chọn, một là chuyên tâm luyện tập các động tác điều khiển cơ bản cho đến khi mình thấy vừa lòng mới thôi, hai là luyện tập, nhanh chóng tham dự khảo hạch rồi ra ngoài hội họp cùng bạn mình.
Lư Hiểu Long nhìn thoáng qua hai vị đại thần đang ngồi nghỉ ngơi sau khi đã kết thúc luyện tập, nghĩ nghĩ rồi quyết định vẫn đi qua dò hỏi một chút, có lẽ đại thần sẽ cho mình ý kiến chính xác.
Người điều khiển cơ giáp báo nhìn cơ giáp bò tót lại lần nữa tới gần mình thì nhịn không được nhíu nhíu mày, nói thật, hắn cũng không quá thích tiếp xúc cùng người xa lạ, đây cũng là thói quen hình thành khi bị nhốt chỉ được sống trong một trang viên.
Hắn theo bản năng mà nhìn về phía cơ giáp thỏ, phát hiện đôi mắt cơ giáp thỏ đột nhiên chớp chớp, tựa hồ nói cho hắn phải duy trì thái độ tốt một chút.
Người điều khiển cơ giáp báo cười khổ, được rồi, nếu cơ giáp thỏ muốn thái độ của mình tốt một chút vậy thì tốt một chút đi. Hắn không có biện pháp cự tuyệt người đã từng trợ giúp mình.
“Tiểu Tứ, hình như sức nhẫn nại của người này cũng không cao quá có phải không?” Bây giờ Lăng Lan thật lo lắng cho người điều khiển cơ giáp bò tót kia, nếu thật sự chọc giận cơ giáp báo, có khi nào đối phương sẽ trực tiếp bị mất ý thức luôn không?
“Yên tâm, tiểu Tứ đã làm tốt chuẩn bị, bò tót không chết được đâu.” Tiểu Tứ vui vẻ đáp, “Nếu không có sự chuẩn bị sẵn sàng, tiểu Tứ sao để nhân vật nguy hiểm như hắn ở gần Lan lão Đại chứ, dù sao hắn cũng là người có năng lực tiến hóa.” Lỡ có ngày nó ra ngoài chơi rồi lão Đại bị hắn ta đụng phải thì sao, rất rất nguy hiểm.
“Bất quá xem tình huống, tính tình hắn ta cũng không tồi, cũng không nguy hiểm như chúng ta tưởng tượng.” Tiểu Tứ thực vừa lòng với biểu hiện của đối phương, đem lão Đại giao cho hắn như vậy, nó cũng liền an tâm.
Tiểu Tứ đột nhiên cảm giác có chút không đúng, cái gì mà kêu đem lão Đại giao cho hắn…… A phi phi phi, lời này nhất định phải thu hồi! Dám mơ ước lão Đại của hắn, đều phải chết! Tiểu Tứ bắt đầu mài đao soàn soạt, mắt nhỏ bắt đầu bắn ra sát khí phóng về phía cơ giáp báo bên cạnh.
Đương nhiên, loại hành vi này của tiểu Tứ bị Lăng Lan trực tiếp trấn áp xuống, Lăng Lan cực kỳ không biết nói gì, vì sao đứa trẻ này luôn suy nghĩ vớ vẩn nhỉ. Lăng Lan đột nhiên phát hiện, có đôi khi cùng chung ý thức cũng không phải là chuyện tốt.
Lư Hiểu Long đem chuyện của mình nói cho cơ giáp báo, Lăng Lan và người điều khiển cơ giáp báo đều biết chuyện gì đang xảy ra, hai người đều là nhân tinh, hoàn toàn biết Lư Hiểu Long đáng thương bị hai người được cho là bạn mình vứt bỏ.
Lăng Lan thương hại mà liếc mắt nhìn Lư Hiểu Long một cái, bất quá trong lòng vẫn cho rằng đây thật sự là chuyện tốt, ít nhất bây giờ hắn sẽ không bị người ta lợi dụng nữa, bây giờ bị so với sau này bị thật sự tốt hơn rất nhiều.
Người điều khiển cơ giáp báo cũng có suy nghĩ giống Lăng Lan, hai người điều khiển cơ giáp nhìn nhau, hoàn toàn cảm nhận được ý nghĩ của đối phương, sau đó lại cảm thán cho sự ăn ý không cần lời nói này.
Đương nhiên hai người cũng không trực tiếp nói đáp án ra, bọn họ và Lư Hiểu Long chỉ là bèo nước gặp nhau, không đến mức quá quen thân.
Người điều khiển cơ giáp báo nghĩ nghĩ nói: “Tôi kiến nghị cậu vẫn nên chuyên tâm luyện tập các động tác cơ bản, tuy rằng thời gian sẽ dài hơn một chút nhưng rõ ràng, nó càng thêm hữu dụng với những người bạn của cậu, cậu cũng không muốn trở thành trói buộc của đối phương mà.”Thời gian có lẽ có thể cho cậu ta (Lư Hiểu Long)thấy rõ ràng sự thật.
Lư Hiểu Long liên tục gật, đại thần nói không thể nghi ngờ chính là suy nghĩ lớn nhất của cậu.
“Thiên phú không đủ, chỉ có thể dựa vào nỗ lực để đền bù, cho nên đừng nghĩ qua loa quá cửa thì tốt, cố gắng luyện tập các động tác cơ bản đi, nếu không cậu thật sự trở thành trói buộc của bạn mình.” Đương nhiên cái bạn tốt này là chỉ bạn tốt chân chính.
Cơ giáp báo nói làm Lư Hiểu Long như ngộ ra, đúng vậy, cho dù hiện tại tốt nghiệp ra ngoài thì sao, cậu cũng không thể giúp đỡ bạn mình, như vậy còn không bằng thành thành thật thật luyện tập động tác cơ bản ở đây, có năng lực sau này mới có thể giúp đỡ cho bọn họ.
Lư Hiểu Long có quyết định liền cùng đối phương từ biệt, đương nhiên lúc rời đi, cậu cũng từng hy vọng có thể có phương thức liên lạc của hai vị đại thần, nhưng đáng tiếc lại bị cơ giáp báo uyển chuyển từ chối. Vì vậy Lư Hiểu Long cũng không dám dây dưa nữa, cậu biết, có thể được hai đại thần chỉ điểm đã là một loại may mắn cầu mà không được, nếu cứ tham lam thì không biết sẽ có chuyện gì. Bất quá cậu vẫn báo báo tên của mình, hy vọng về sau có cơ hội gặp mặt thì hai đại thần có thể nhớ rõ mình.
Nhìn đối phương lưu luyến mà rời đi gian phòng, Lăng Lan không khỏi mà tán thưởng: “Không nghĩ tới cậu cũng có khả năng nói chuyện tốt như vậy.”
“Phải không? Thoạt nhìn đây cũng là một thiên phú của tôi.” Nghe đối phương khích lệ, tâm tình người điều khiển cơ giáp báo trở nên tốt vô cùng hảo, cũng tự mình trêu ghẹo.
“Đúng vậy, xem ra phải nghiên cứu năng lực này của cậu mới được, không thể lãng phí thiên phú tốt như vậy.” Lăng Lan nghe ra đối phương tự mình trêu ghẹo, liền cười trả lời. Lăng Lan cũng không biết, bởi vì những lời này mà làm thay đổi thái độ ở chung của người điều khiển cơ giáp báo với mọi người xung quanh, cho nên nhiều năm sau khi gặp lại, Lăng Lan thậm chí không nhận ra người bạn này của mình.