Bọn họ rõ ràng có thể nghe được cách đó không xa, tiếng pháo nổ kịch liệt cùng với tiếng nổ bùm của cơ giáp khi bị phá hủy ở trên trời rồi rơi xuống, trong nháy mắt mặt đất chấn động kịch liệt, mỗi một lần, đều làm cho lòng bọn họ run sợ, sợ hãi lửa đạn không có mắt hoặc là cơ giáp sẽ trực tiếp rơi xuống đến nơi này.
“Các cậu còn có thể tiếp tục không?” Tề Long đột nhiên lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, quay đầu dò hỏi các đồng đội đi theo phía sau.
“Đừng lo lắng cho chúng tớ, điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta đừng để bị đi nhầm phương hướng.” Hàn Kế Quân cau mày tiếp tục so sánh tọa độ với mọi người, cậu phát hiện bởi vì chiến hỏa mở rộng, bọn họ càng ngày càng đến gần khu vực hoạt động của mãnh thú cấp F. Cho dù không có Lăng Lan cảnh cáo, bọn họ cũng cảm giác được hàn ý truyền đến từ trong xương cốt, tình cảnh đã càng ngày càng không ổn.
Vài người lại lần nữa thật cẩn thận đi về phía trước thêm một đoạn nữa, lúc này, Tề Long đi ở đằng trước tay đột nhiên vung lên, mấy người phía sau nhanh chóng trốn trong bụi cỏ hoặc phía sau cây đại thụ, nhanh như chớp liền lấy súng lục trong tay ra, chỉ cần phát hiện là mãnh thú cấp F, thì sẽ không do dự bóp cò, cố gắng tiên hạ thủ vi cường.
Tề Long ngồi xổm xuống mặt đất, nắm súng ánh sáng nhắm ngay nơi cậu phát hiện dị động, mồ hôi theo trán chảy xuống gương mặt cậu, cậu căn bản không dám phân tâm, mãnh thú cấp F tương đương với cấp tỉ mỉ của con người, cậu chỉ mới bước nửa chân vào cấp tỉ mỉ, căn bản không phải là đối thủ của mãnh thú cấp F, cậu đã suy nghĩ kỹ, nếu thật sự mãnh thú cấp F xuất hiện thì cho dù có chết cậu cũng liều mạng đánh nhau với nó, kéo dài thời gian cho đồng đội có thể bỏ chạy.
“Tề Long?” Mặt sau bụi cỏ bị dị động truyền đến một thanh âm khàn khàn.
“Vũ Cảnh, là cậu à.” Tề Long cả người tức khắc thả lỏng lại, thiếu chút nữa vô lực mà ngã trên mặt đất, vừa rồi cậu thật sự quá khẩn trương.
Nghe được hai người đối thoại, Lâm Trung Khanh và Lạc Lãng đang trốn xung quanh định đi ra, nhưng nhìn thấy Hàn Kế Quân vẫn lo lắng phòng bị phía sau Tề Long thì tức khắc lại cẩn thận về lại vị trí trốn, tay lại nắm chặt súng.
Vũ Cảnh rốt cuộc từ bụi cỏ bò ra, bộ đồ phòng hộ của cậu có chút tổn hại, trên má thậm chí còn lưu lại mấy vết thương chưa được khâu lại. Sau khi Vũ Cảnh đi ra, đồng đội của cậu, đám người Diệp Nhứ, Tần Dật cũng từ trong các góc đi ra, trong đó một người phải được Tần Dật nâng lên, cả đoàn người đều không khác Vũ Cảnh mấy, cực kỳ chật vật.
Vũ Cảnh nhìn chỉ có một người Tề Long, sắc mặt hơi đổi: “Đồng đội của cậu đâu? Còn có Lăng Lan ở nơi nào?”
Tề Long trả lời: “Bọn họ ở đây.” Rồi phất phất tay ra phía sau, mấy người Hàn Kế Quân lúc này mới đi ra.
Tiếp theo Tề Long lại nói: “Lan lão Đại vẫn còn ở cứ điểm lâm thời, nơi này chỉ có bốn người bọn tớ.” Cậu chỉ chỉ Vũ Cảnh hỏi, “Các cậu sao lại chật vật như vậy?”
Vũ Cảnh tối tăm mà nhổ ra một ngụm nước bọt: “Phi, vận khí thật tmd kém. Một quả pháo phát nổ cách chỗ tụi tớ trốn không xa, còn may là chúng tớ tránh sau một gốc cây đại thụ ngàn năm nên nó đã chặn lại phần lớn sức phả hủy của vụ nổ. Bất quá cho dù như thế nhưng do Trần Vũ ở gần chỗ pháo nỗ quá nên bị trọng thương, may mắn chúng tớ mang đủ thuốc điều trị khẩn cấp nếu không Trần Vũ chỉ sợ có nguy hiểm, hiện tại xem như nhặt về một cái mệnh.”
Trần Vũ là thành viên lâm thời của tiểu đội Vũ Cảnh trong lần săn thú này, thành tích vẫn luôn nằm ở giữa lớp, bình thường thập phần trầm mặc ít nói, là một người rất dễ dàng làm người khác bỏ qua. Cũng không biết nói sao, ngay từ ánh mắt đầu tiên Vũ Cảnh liền lựa chọn cậu ta……
“Thuốc có đủ dùng hay không? Chúng tớ cũng có này.” Tề Long quan tâm hỏi, Hàn Kế Quân nghe Tề Long nói như vậy, nhanh chóng tháo ba lô xuống, chuẩn bị lấy thuốc cấp cứu ra.
“Cám ơn, bất quá bây giờ còn không cần, Trần Vũ thương thế đã khống chế được, chẳng qua bây giờ phải nhanh chóng mang cậu ấy trở về để dưỡng thương gấp.” Vũ Cảnh cảm ơn ý tốt của Tề Long, bất quá sắc mặt cũng không tốt hơn, bởi vì bây giờ bọn họ cần phải nhanh chóng đi qua chiến trường, trở về cứ điểm để Trần Vũ dưỡng thương, nếu không thời gian để quá dài, thương thế của Trần Vũ nhất định sẽ có thay đổi, về sau cho dù dưỡng thương tốt thì chỉ sợ cũng sẽ lưu có hậu di chứng.
Nhưng làm sao xuyên qua chiến trường lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Lúc này cậu đặc biệt căm hận chính mình bất lực.
Vũ Cảnh ngẩng đầu nhìn hướng Tề Long nói: “Chúng ta chuẩn bị trở về cứ điểm để cho Trần Vũ an dưỡng, các cậu thì thế nào?”
“Chúng tớ cũng tính toán như vậy.” Tề Long trả lời, “Lão Đại vừa rồi liên lạc với chúng tớ nói mãnh thú nơi này sắp cuồng hóa, chúng ta ở đây càng lâu, thì càng nguy hiểm.”
“Xuyên qua chiến trường là không có khả năng, hai phương đánh quá kịch liệt, lửa đạn bay loạn, ai cũng không biết lửa đạn kia có thể bay đến trên người chúng ta hay không.” Vũ Cảnh nói.
“Không chỉ có như thế, nếu bị địch nhân phát hiện, chúng cũng sẽ không chút nào nương tay mà cho chúng ta một phát súng ánh sáng, bọn chúng cực kỳ ham thích giải quyết những hạt giống ưu tú như chúng ta này.” Hàn Kế Quân tự giễu mà bổ sung.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta quyết định đi dọc theo bìa rừng, từ nơi này vòng qua chiến trường.” Tề Long nói tính toán của cả đội với Vũ Cảnh.
“Cũng giống với ý định của bọn tớ.” Vũ Cảnh cũng tính toán như vậy.
“Bất quá, như vậy cũng rất nguy hiểm, chúng ta cơ hồ đi vào khu vục của mãnh thú cấp F, nếu đụng tới một con mãnh thú cấp F, thì kết quả cuối cũng chờ chúng ta chính là cả đoàn bị diệt.” Hàn Kế Quân nhắc nhở nói.
“MD, ở chỗ này cũng không thể làm gì, còn không bằng liều mình ra ngoài thử xem.” Diệp Nhứ có chút nghẹn khuất nói.
“Không sai!” Những người khác cũng đồng ý với ý kiến này, bọn họ là học sinh thiên tài ở học viện đồng quân trung tâm, là con cưng của thiên tử, sự giáo dục mà bọn họ nhận từ nhỏ khi gặp phải tình huống khó khăn chính là nghênh đón và sáng tạo cơ hội chứ không phải loại khoanh tay chịu chết.
Hai đội ý kiến thống nhất, Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh giúp mang bớt đồ trên lưng của Diệp Nhứ, Tần Dật để bọn họ có thể chăm sóc tốt Trần Vũ, phối hợp như vậy cũng giúp hai đội hành quân nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này, Tề Long đột nhiên ý bảo mọi người dừng lại, lúc Vũ Cảnh đang hồ nghi không biết gì thì Tề Long hưng phấn mà chuyển được liên lạc khí: “Lão Đại, sao cậu có thể liện hệ được với chúng tớ?”
Lúc chiến tranh vừa diễn ra không lâu, liên lạc khí liền mất đi khă năng liên lạc, bọn Tề Long biết đây là do chiến tranh gây ra, chỉ huy doanh địa sợ bị địch quân phá giải tín hiệu cho nên gián đoạn vệ tinh. Có thể tưởng tượng trong loại tình huống này mà Lăng Lan còn có thể liên hệ được với bọn họ thì tuyệt đối trâu bò.
Vì thế, trong cảm nhận của Tề Long, hình tượng Lăng Lan lão Đại càng thêm to lớn vô cùng.
Lăng Lan nghe Tề Long hỏi trong lòng liền biết đây là công lao của tiểu Tứ. Bất quá Lăng Lan cũng không giải thích, nhanh chóng hỏi tọa độ của bọn Tề Long, sau đó nói Tề Long cô đang tới, nếu không có nguy hiểm gì thì cố gắng ở lại vị trí đó hoặc đừng rời đi quá xa.
Cắt đứt liên lạc khí, trên mặt Tề Long lộ ra nụ cười nhếch miệng quen thuộc, tăng thêm vài phần ngu đần, bất quá mọi người đang ngồi ở đây đều biết đây là Tề Long ngụy trang, thằng nhỏ này lúc cần khôn khéo thì sẽ không bao giờ ngốc.
“Có tin tức tốt?” Vũ Cảnh nhìn Tề Long nhận được cuộc gọi thì tâm tình rất tốt, liền mở miệng hỏi nói.
“Ừ, lão Đại nhà tớ đang trên đường tới đây.” Tề Long đắc ý trả lời. Hắc hắc, có lão Đại cảm giác thật là tốt, trời có sập xuống cũng có người chống cho mình.
“Quá nguy hiểm, cậu ấy tới như thế nào?” phản ứng đầu tiên của Hàn Kế Quân chính là phản đối, cảm giác Lăng Lan điên rồi. Cạu cho rằng đây không phải là hành vi mà Lăng Lan nên có, đây là một lựa chọn tuyệt đối không lý trí. Nhưng dù vậy, không thể phủ nhận ở sâu trong nội tâm cậu, một cảm giác ấm áp bắt đầu tràn ngập trong lòng, nguyên bản tinh lực mệt mỏi lập tức phấn khởi.
“Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn! Có lão Đại mang theo chúng ta, cái gì tớ cũng không sợ…… Còn có, lão Đại nói cậu ấy đã tới khu vực cấp G rồi, trong chốc lát sẽ tới nơi này.” Tề Long cũng không nghĩ nhiều như Hàn Kế Quân, chỉ cảm thấy có mọi người ở bên nhau, cho dù là đầm rồng hang hổ cậu cũng dám xông vào một lần.
“Thật tốt quá, nếu lão Đại tới chúng ta liền ở chỗ này từ từ đi.” Lạc Lãng cũng thật hưng phấn mà nói. Cậu cũng biết thể lực của Hàn Kế Quân và Lâm Trung Khanh đã bị tiêu hao gần hết trong quá trình hành quân cấp tốc.
Tề Long nhìn về phía Vũ Cảnh, Vũ Cảnh nhìn vẻ mặt mỏi mệt của đội viên bên người, cảm giác quả thật cần nghỉ ngơi một chút vì thế liền gật đầu nói: “Trước nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai tiểu đội tìm một chỗ tương đối ẩn nấp, Tề Long và Vũ Cảnh ở hai đầu cảnh giới, mà những người khác ngồi ở giữa, nhanh chóng lấy đồ ăn và thuốc dinh dưỡng ra bổ sung năng lượng.
Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong và nghỉ ngơi được một thời gian, nếu không phải tiếng nổ của súng vẫn đang vang lên cách bọn họ không xa thì có lẽ bọn họ cũng quên mình đang ở trong cơn ác mộng đáng sợ như thế nào.
“Không tốt! Trốn!” Gần như đồng thời, Vũ Cảnh và Tề Long đồng thời la lên.
Đội viên hai bên phản ứng cực nhanh, ném đồ ăn trong tay xuống, đồng thời chạy tới nơi có thể che dấu chính mình.
Lúc này, một cơ giáp màu lam trắng từ trên trời giáng xuống, nặng nề mà nện xuống khu từng cách chỗ bọn họ trên dưới vài trăm mét, nháy mắt một cái hố lớn được hình thành, cây cố xung quanh gãy, ngã hỗn độn.
Ngay theo sau, ba nguồn ánh sáng cực lớn đồng thời phóng xuống, chuẩn xác đánh trúng khoang điều khiển cơ giáp, trong nháy mắt, khoang bị nguồn sáng nuốt hết rồi tan rã biến thành một lỗ trống.
“Đi chết đi!” Trên không trung, ba cơ giáp màu đen của Nhật Mộ đồng thời buông súng ánh sáng trong tay xuống, một cơ giáp sĩ nhịn không được đắc ý nói.
Lại nói tiếp, người cơ giáp sĩ này của Liên Bang thật sự thực không may, anh ta vừa đánh bại một cơ giáp của đối thủ, vừa muốn quay về để bổ sung đạn dược thì vô tình đụng phải một tiểu đội ba người, tuy đã toàn lực chạy trốn nhưng vẫn không thể thoát, cuối cùng bị giết trong tay đối phương.
“Đừng chơi nữa, những dũng sĩ của đất nước chúng ta đang anh dũng chiến đấu hăng hái, chúng ta cần nhanh chóng tìm ra bộ chỉ huy của quân địch, tiêu diệt hết bọn chúng, làm càng nhanh thì cơ hội sống của các dũng sĩ nước chúng ta càng nhiều.” Một cơ giáp khác giống như là đội trường ra lệnh, hai cơ giáp còn lại lập tức cung kính trả lời: “Vâng!”
Đang lúc ba người điều khiển cơ giáp rời đi thì một cơ giáp đem hình ảnh trên màn hình phóng lớn, tựa hồ phát hiện cái gì: “A? Đó là cái gì?”
“Tiểu Đằng Quân? Cậu phát hiện cái gì?” Tiểu đội trưởng bị tiếng kinh nghi của cấp dưới làm cho kinh ngạc, vội dò hỏi tình huống.
“Hắc hắc, không có gì, chỉ là phát hiện mấy con chuột thí nghiệm thôi.” Người gọi là Đằng Quân đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười có chút khó nghe, bên trong đó có chút hưng phấn lại có chút biến thái.