Edit: Jane McAdam
Beta: beheonhoxinh
Tranh cãi ở cửa nhà ăn khiến nhiều học sinh chú ý, đương nhiên cũng có không ít học sinh vẻ mặt tức giận, chẳng qua do bị các thuyền viên giám thị xung quanh, hễ ai có ý kiến là ra tay trấn áp ngay nên bọn họ không dám vọng động.
Ánh mắt Lăng Lan lạnh lùng nhìn sự việc đang diễn ra, đột nhiên quay sang Tạ Nghi phân phó “Tạ Nghi, mời Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt qua đây”
“Vâng” Mặt mày Tạ Nghi sáng rỡ nhận lệnh chạy đi. Nếu Lan lão đại đã ra lệnh với cậu thì có nghĩa là cậu đã được chấp thuận. Tuy Lạc Lãng trước đó có nói Lan lão đại chấp nhận cậu rồi nhưng khi chưa thấy thái độ của Lăng Lan, cậu vẫn chưa yên lòng, chỉ sợ Lạc mỹ nhân là đang an ủi mình.
Năng lực ngoại giao của Tạ Nghi thật không chê vào đâu được, chỉ trong chốc lát đã thấy Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt mang đội ngũ của họ đến nhà ăn.
"Lan lão đại, nghe nói cậu tìm chúng tớ?" Vẻ mặt Vũ Cảnh kinh ngạc, Lăng Lan rất hiếm khi nào tìm đến cậu, một khi tìm tới, khẳng định là có chuyện lớn, ví dụ như lúc đại giới đấu trước kia.
“Lan lão đại!” Lý Anh Kiệt vẻ mặt kỳ quái cũng thấp giọng hô. Trong lòng cậu không hề muốn gọi như vậy, có điều từ khi Vũ Cảnh đổi giọng gọi Lan lão đại, nếu cậu còn kêu thẳng là Lăng Lan thì sẽ đón nhận vô số ánh mắt khác thường từ những học sinh chung quanh, kể cả đội viên bên người của cậu cũng như vậy khiến cậu không thể không vứt bỏ lòng kiêu ngạo, cắn răng thừa nhận Lăng Lan là lão đại của mình.
Kỳ thực Lăng Lan không thèm để ý cách xưng hô, gọi cô là lão đại cũng được, mà kêu thẳng tên cũng không sao. Cô ngụ ý bảo hai người kia nhìn về phía trung tâm của cuộc cãi vã, thấp giọng hỏi “Hai người thấy sao?”
"Ủa? Là cậu ta? Lan lão đại, người đứng chính giữa kia chính là người của học viện chúng ta bên là Bành Gia Nham. Lúc trước ở ban ưu tú, sau một năm nghịch tập thành công thăng lên ban 2, sau đó thuận lợi thi đậu vào Đệ nhất Nam tử quân giáo, đây là một nhân tài.” Vũ Cảnh rất quen thuộc với các thành viên trong ban ưu tú, thoáng cái đã nêu ra lai lịch của đối phương.
Vũ Cảnh nói đến đây, vụ tranh cãi trong nhà ăn lại lần nữa bùng nổ, vài thuyền viên thiếu tính nhẫn nại đã trực tiếp động thủ, trong đó có hai thuyền viên tiến lên phía trước muốn chế trụ cậu học sinh, ý đồ rõ ràng là dùng vũ lực buộc học sinh kia quỳ xuống xin lỗi.
Có điều học sinh của Học viện Đồng quân trung tâm cũng không dễ bị ăn hiếp, vừa thấy tình hình không ổn liền xoay người tránh hai mũi giáp công. Bất quá lúc né tránh thì hai thuyền viên khác đột ngột xuất kích khiến cho cậu ta không còn đường trốn, dễ dàng bị tóm gọn.
Màn luân chiến này chỉ diễn ra trong nháy mắt, các học sinh khác chưa kịp phản ứng đã thấy người học sinh kia bị khống chế, không chỉ thế, đối phương thậm chí còn dùng sức mạnh ép người này quỳ xuống…
Điều này khiến mọi người có mặt đều tức giận, ngay cả bọn Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt vừa đến nhịn không được cũng biến sắc. Hành vi này thật là khinh người quá đáng.
Từ khi trãi qua đấu đại giới, mọi người cùng chung sức chung lòng chống lại các đàn anh năm mười nên tình cảm không giống các học sinh năm học khác, đó là một loại tình cảm chiến hữu, luôn giúp đỡ hỗ trợ nhau, vì vậy, khi nhìn thấy đồng học bị vũ nhục, tất cả học sinh đến từ học viện đồng quân trung tâm đều xem đây là mối thù chung.
Vài học sinh của học viện đồng quân thấy vậy liền ra tay giúp nhưng cũng bị các thuyền viên áp bức trở về.
Có điều sự rục rịch của nhóm học sinh cũng khiến các thuyền viên không dám đàn áp quá đáng người học sinh kia. Lúc này một thuyền viên hừ lạnh nói “Chuyện này không liên quan tới tụi mày, đây là việc cá nhân của bọn tao. Tao thông cảm sự xúc động của tụi mày nên mấy tên vừa ra tay tao sẽ không truy cứu. Bất quá hiện tại, nếu dám làm hành động anh hùng rơm nữa, đừng trách bọn tao không khách khí!”
Nghe những lời này, những thuyền viên nãy giờ vẫn đứng xa xa xem kịch liền ào ào đi qua. Do thực lực của thuyền viên cao hơn một bậc nên không ít học sinh cảm thấy hơi do dự…
Mà đám người Lăng Lan, Vũ Cảnh ở phía sau vẫn chưa bày ra thái độ “không nhúng tay” nên nhóm đồng quân sinh vẫn không lùi bước, hai bên bỗng chốc lâm vào trầm tư, hình thành thế giằng co, không khí bắt đầu có chút khẩn trương.
"Lan lão đại, chúng ta không thể nhịn được!” Tuy Vũ Cảnh không muốn làm lớn chuyện này, nhưng uất ức này thật sự không thể cho chìm xuống được.
Lý Anh Kiệt bên cạnh gật gật đầu cực kỳ tán thành, bọn họ là những thiên kiêu chi tử, là những người ngông nghênh chứ không phải thứ mà ai muốn làm gì thì làm, bọn họ không thể nuốt trôi loại vũ nhục này.
Khóe miệng Lăng Lan lộ ra nụ cười yếu ớt, khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng nhưng vì nụ cười này mà yếu bớt vài phần, nhưng với những người quên thuộc với cô lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, bọn họ cảm giác rõ nhiệt độ trên người Lăng Lan đang hạ xuống mấy độ.
Lăng Lan nhẹ thả cổ tay áo nhàn nhạt nói “Ba năm trước các cậu đã cùngớ chơi đấu đại giới một lần, không biết bây giờ mọi người có còn là gan kia, chơi với tớ thêm một lần nữa không?” Dứt lời, khóe mắt cô khẽ nhếch, ngạo nghễ nhìn hai người kia chờ câu trả lời.
Câu hỏi của Lăng Lan làm Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt chấn động trong lòng. Giây sau Vũ Cảnh lấy lại bình tĩnh kinh nghi hỏi “Cậu muốn làm như thế nào?”
Lăng Lan liếc Tề Long một cái, năm người Tề Long rất ăn ý tản ra xung quanh, vây ba người lại. Cô cũng không quên phân phó Tiểu Tứ làm nhiễu các thiết bị theo dõi, chế tạo hình ảnh giả mê hoặc những người kia.
Sau khi Tiểu Tứ xác nhận tất cả đều oki, cô dùng âm thanh chỉ ba người nghe được với nhau nói “Cướp phi thuyền!”
Vũ Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lăng Lan còn Lý Anh Kiệt thì bị lời nói của Lăng Lan làm sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
"Như thế nào? Không dám?" Tầm mắt Lăng Lan quét qua quét lại trên mặt hai người, khóe mắt mang theo ý tứ trào phúng.
Vũ Cảnh dù sao cũng xuất thân từ thế gia quân sự, thần thái rất nhanh khôi phục lại như thường, cậu thấp giọng hỏi “Nắm chắc không? Tay thuyền trưởng đó có vẻ khó khó đối phó”. Thuyền viên tuy số lượng đông nhưng học sinh từ học viện bọn họ tuyệt đối không thiếu, dựa vào anh vọng và thực lực của Lăng Lan thì hoàn toàn có thể khiến cho cả học viện đoàn kết chống lại.
Người duy nhất khiến bọn họ lo lắng chính là vị thuyền trưởng thô lỗ kia, nhìn qua là biết thuộc loại khí kình cấp cao, thậm chí không khéo còn là cấp lĩnh vực. Nếu Lăng Lan không bị thương, cả bọn cùng tiến lên có lẽ sẽ có hy vọng thành công.
“Còn có, trong phi thuyền khẳng định sẽ có một đội cơ giáp, một khi cơ giáp xuất động, chúng ta không có phần thắng nào cả”. Lúc này Lý Anh Kiệt cũng khôi phục bình tĩnh, nói ra trang bị chiến lực của phi thuyền.
"Cơ giáp? Chỉ cần vô hiệu hóa khoang cơ giáp là được, trừ khi bọn họ muốn hủy diệt phi thuyền, đồng quy vu tận với chúng ta, bằng không cơ giáp chỉ để trang trí thôi…” Do không phải là thù hận sinh tử gì nên chắc chắn đối phương sẽ không xuất động đội cơ giáp.
Lời nhắc nhở của Lăng Lan khiến hai người kia nhớ ra, bọn họ là tân sinh của Đệ nhất nam tử quân giáo, là chiến sĩ bảo vệ quốc gia trong tương lai, người trong phi thuyền căn bản không có khả năng tổn thương đến bọn họ, cho nên bọn họ cũng không cần phải dè dặt, e ngại cái gì …
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đây là phi thuyền của địch phái tới, bất quá nếu sự thật là thế thì bọn họ sẽ không ngu mà phản kháng vì sẽ không nhận được kết quả tốt lành gì, chi bằng đánh cược một phen, có thể còn có một con đường sống.
Tim Vũ Cảnh lúc này đập kịch liệt: Nếu bọn họ thật sự thành công trong việc khống chế phi thuyền này triệt để thì đây tuyệt đối là sự kiện từ cổ chí kim chưa ai làm được, cậu tin chắc rằng những quân sinh trước đây chưa ai dám làm như vậy….. Lòng bàn tay cậu toát mồ hôi, tâm tình kích động làm cậu đỏ cả mặt.
Đồng dạng, Lý Anh Kiệt cũng suy nghĩ cẩn thận, trong mắt khó nén kích động cùng Vũ Cảnh nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó cả hai cùng quay sang nhìn Lăng Lan gật đầu, thể hiện quyết tâm phen này bọn họ sẽ cùng Lăng Lan điên rồ một trận.
Thấy cả hai đáp ứng, Lăng Lan cũng thở dài nhẹ nhõm trong lòng, tuy cô đối với bản thân rất tin tưởng, nhưng nếu không có hai người này toàn lực phối hợp, muốn hoàn thành trận kinh thiên động địa này không thể nghi ngờ là khó khăn hơn rất nhiều.
Cô lập tức đem sơ đồ vị trí của các thuyền viên mà Tiểu Tứ chế tác chia cho Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt, sau đó nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình.
Cả hai nghe được liên tục gật đầu, ánh mắt ngày càng sáng lên, ban đầu chỉ là một tia hy vọng nhỏ bé cho lần hành động này, qua sự giải thích của Lăng Lan, đã biến thành một loại khả năng.
Xem ra, lời nói khống chế phi thuyền của Lăng Lan cũng không phải là hành vi xúc động, mù quáng, nó đã được Lăng Lan suy nghĩ cặn kẽ. Nếu không Lăng Lan cũng không có khả năng có được tấm bản đồ phân tích tỉ mỉ vị trí của cac thuyền viên như vậy, xem ra, trong lúc bọn họ nén cơn giận, Lăng Lan đã vì mọi người mà chuẩn bị cho lần hành động này.
Tuy hai người không rõ làm cách nào Lăng Lan có được vị trí các thuyền viên, nhưng bọn họ tin tưởng đây là thật, bởi vì vừa rồi họ tùy ý nhìn vài vị trí phụ cận thì phát hiện vị trí thuyền viên đứng không khác biệt lắm so với trên bản đồ định vị.
Sự bội phục của Vũ Cảnh ngày càng tăng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy chua xót vô cùng, bởi vì cậu lại lần nữa phát hiện ra sự chênh lệch giữa mình và Lăng Lan ngày càng xa. Vô luận về tâm tính hay quyết sách, cậu đều thua Lăng Lan rất nhiều. Tuy cậu bất mãn với thái độ của thuyền trưởng lúc đầu, rồi đến sự khiêu khích của đám thuyền viên, nhưng cậu vẫn nhịn, thầm nghĩ an ổn vượt qua chuyến lữ trình hai ngày một đêm này.
Thậm chí khi nhìn thấy học sinh cùng Học viện bị vô tội mà khi dễ, cậu tuy bất bình căm giận nhưng thủy chung vẫn cố gắng nghĩ làm thế nào để giúp người đó vượt qua lần khó khăn này, làm cho mọi chuyện dịu xuống êm thấm…. Đúng vậy, cậu chỉ nghĩ đến việc trợ giúp bạn học đồng thời cũng hạn chế việc đắc tội với đối phương vì đây là địa bàn của bọn chúng.
Nhưng Lăng Lan lại khác, các công tác đều đã chuẩn bị tốt như vậy đồng nghĩa với việc ngay từ ban đầu Lăng Lan đã không hề nghĩ đến chuyện là nén giận. Có lẽ ý tưởng của Lăng Lan điên cuồng, nhưng đáng chết là nó lại khiến cậu kích động, tim đập nhanh,… đây mới là những chuyện mà đàn ông nên làm…. Cậu quả thật không bằng Lăng Lan!
Vũ Cảnh cùng Lý Anh Kiệt mỗi người mang theo tiểu đội viên rời khỏi hiện trường đi chấp hành nhiệm vụ của bọn họ. Hai người này khi đi ra mặt mày cực kỳ phấn khích, so với khuôn mặt mang chút chua xót của Vũ Cảnh thì vẻ mặt của Lý Anh Kiệt phức tạp hơn nhiều, có đủ loại hâm mộ, ghen ghét... cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ, tâm tình thất lạc mà rời đi…
Lúc phát hiện có người có các phương diện siêu việt hơn mình, cho dù có kiêu ngạo không phục thế nào thì Lý Anh Kiệt cũng không thể không buông tâm tình háo thắng của mình xuống. Cậu biết, kiếp đã không thể cùng Lăng Lan tranh đoạt cao thấp, bởi vì cậu đã không nhấc nổi dũng khí để cùng Lăng Lan tranh đấu, mỗi khi đối diện trực diện với đối phương, tâm của cậu liền trở nên vô cùng yếu ớt.