Edit: Jane McAdam
Beta: Beheonhoxinh
Việc Lăng Lan đi Đệ nhất nam tử quân giáo khiến năm người Tề Long kích động, kinh hỉ vạn phần. Cô đợi bọn họ tỉnh táo lại mới mang cả bọn đi vào sân ga số chín mươi chín.
Vừa tiến vào liền thấy một phi thuyền loại nhỏ đang đậu trong không cảng. Không cần phải nói, đây chính là phi thuyền đưa mọi người đi Đệ nhất nam tử quân giáo.
Quân giáo này ảnh hưởng toàn bộ Liên Bang, tất cả mọi người đều biết nó nằm tại Học Hải tinh, nhưng địa chỉ cụ thể thì không được công bố ra bên ngoài. Điều này là vì bảo vệ các học sinh, cũng như tránh để cho những kẻ không liên quan đến quấy rầy, bất quá cho dù là vì nguyên nhân gì thì vị trí của Đệ nhất nam tử quân giáo không rõ ràng chính là sự thật.
Khoảng cách đến phi thuyền khá xa, muốn đến được phải sử dụng băng chuyền di chuyển. Sáu người tùy ý đứng trên mặt băng chuyền, cầm tay vịn, thoải mái tán gẫu, cả bọn nhanh chóng được đưa đến cửa của phi thuyền.
Sau khi xuống băng chuyền, vừa đến gần cửa thì một giọng nói lạnh băng vang lên: “Vui lòng xuất trình thư nhập học”
Thì ra đứng bên trong cửa phi thuyền có một quân nhân được trang bị võ trang hạng nặng, người đó lễ phép làm một quân lễ và đưa ra yêu cầu kiểm tra.
Lăng Lan rút thư nhập học đưa cho người quân sĩ. Người đó dùng tay phải tiếp nhận, sau đó đưa qua tay trái, trong tay có một dụng cụ mini, Lăng Lan liếc mắt một cái liền biết đó là máy quét thông tin mới nhất của Liên Bang.
Quả nhiên, quân sĩ cầm card - chính là thư nhập học - của Lăng Lan quét qua một cái, lập tức trên màn hình xuất hiện tư liệu của cô. Nhìn thấy mấy chữ “Tư liệu phù hợp” trên máy quét, anh ta liền trả lại card cho Lăng Lan, đồng thời tư liệu trên màn hình cũng biến mất.
Ở một nơi Lăng Lan không thấy tới, tên của cô đang phát sáng bỗng biến thành màu đen, tư liệu của cô trong nháy mắt được truyền về cơ sở dữ liệu của đầu não ở Đệ nhất nam tử quân giáo, lập thành hồ sơ học sinh.
Hiển nhiên cách này sẽ tránh cho việc bị người khác đóng giả Lăng Lan trà trộn vào lần nữa. Nếu trường hợp này xảy ra, thì người sau sẽ bị chặn ở cửa, đồng thời tin tức của Lăng Lan cũng sẽ được đưa tới cục quốc an, tại đây họ sẽ tiến hành điều tra cả hai người, cuối cùng xác nhận chân tướng và đưa ra phán quyết.
Sở dĩ nghiêm ngặt như vậy vì trường Nam tử đệ nhất quân giáo chính là trại tập trung của những thiếu niên kiệt xuất nhất toàn Liên Bang, nếu để gian tế của địch thành công trà trộn vào giết hại, Liên Bang sẽ thiệt hại nặng nề, không những thế còn có nguy cơ truyền thừa bị đứt gãy, điều này Liên Bang không thể gánh vác nổi. Cho nên thời gian học sinh báo danh hàng năm chính là thời gian mà cục quốc an chịu áp lực nặng nề nhất.
Bọn Tề Long đi theo cũng thuận lợi thông qua, cả nhóm lúc này mới cùng tiến vào bên trong phi thuyền. Tuy là phi thuyền loại nhỏ nhưng không gian bên trong cũng rất rộng rãi, so với Du thuyền cỡ lớn ở kiếp trước của Lăng Lan cũng lớn hơn gấp năm sáu lần.
Cả đám được nhân viên của phi thuyền đưa tới một đại sảnh, bên trong có rất nhiều chỗ ngồi, nó cũng không giống máy bay ở kiếp trước là từng dãy ghế liên tiếp nhau mà là ghế được bày biện đầy trong đại sảnh theo kiểu bàn tròn cùng sáu ghế sofa đơn cực kỳ êm ái thoải mái.
Lăng Lan dự tính nếu toàn bộ chỗ ngồi được ngồi đầy thì đại sảnh này có thể chứa tới bảy trăm tám trăm người. Bất quá số người hiện tại cũng không nhiều lắm, có vẻ như thời gian còn sớm, học sinh vẫn chưa đến hết.
Cô tùy ý lựa một bàn gần cửa rồi ngồi xuống, năm người Tề Long cũng đi theo Lăng Lan mà ngồi.
Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều học sinh tiến vào, cả đại sảnh yên tĩnh cũng bắt đầu huyên náo, từng nhóm học sinh quen nhau ngồi cùng một chỗ, vẻ mặt non nớt mang đậm sự hưng phấn. Không hề nghi ngờ, mỗi người đều tràn ngập sự tò mò đối với cuộc sống trong quân giáo.
Ở đây, học sinh đến từ học viện đồng quân trung tâm chiếm hơn phân nữa, khi bọn họ tiến vào, có thể do ít người nên không ai phát hiện tới Lăng Lan, nhưng càng về sau, số người tăng lên, luôn có học sinh mắt sắc phát hiện người nguyên bản không nên xuất hiện lại đang ngồi ở chỗ này – Lăng Lan. Động tác đầu tiên của bọn họ chính là chạy tới chào hỏi Lăng Lan, Vua không ngai Lăng Lan không thể nghi ngờ chính là người mà bọn họ tâm phục khẩu phục.
Theo sau, càng lúc càng có nhiều người của học viện đồng quân biết Lăng Lan ở đây, mỗi người đều chủ động chạy đến tiếp đón, hành động này của mọi người khiến cho những học sinh từ những học viện khác chú ý, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Lăng Lan, bọn họ bắt đầu suy đoán người đó rốt cuộc là ai mà lại có danh vọng lớn như vậy, có thể khiến cho cả đám thiên kiêu chi tử chủ động chạy đến tiếp đón.
Những người này thấy rõ, vẻ mặt của những học sinh học viện đồng quân đó không hề miễn cưỡng, bọn họ là thật lòng, khi quay về chỗ ngồi, trên mặt họ càng thêm sáng lạn rạng rỡ, lời nói càng thêm thoải mái tự nhiên, giống như khi đi chào hỏi xong trở về liền khiến cho lòng tự tin trong họ được đề cao thêm một bậc vậy.
Phản ứng bất thường này làm cho những học sinh không đến từ học viện đồng quân trung tâm kiêng kỵ. Thêm vào đó, thần thái Lăng Lan lạnh nhạt, hơi thở lạnh như băng cùng vẻ mặt “không muốn chết đừng đến gần” khiến họ cảm thấy đây không phải là người dễ đối phó.
Tiểu đội của Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt cùng lúc xuất hiện, hai đội này vừa đi vừa minh tranh ám đấu, nhưng khi bước vào sảnh thấy tiểu đội của Lăng Lan đã ngồi đó thì sắc mặt hai người này lập tức thay đổi. So với người khuôn mặt đen thui nhíu mày của Lý Anh Kiệt, trên mặt Vũ Cảnh lại mang chút kinh hỉ, cậu ta cao giọng hô “Lan lão đại!”
Một tiếng này gần như khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh nghe được, những người kiên kị Lăng Lan nghe mấy chứ này cũng đổi sắc mặt, “lão đại” – hai chữ này thật sự đại biểu cho rất nhiều thứ, là thực lực, là thủ đoạn, hoặc có khả năng gây áp bức lên bọn họ.
Có thể vào được Đệ nhất nam tử quân giáo đều là những nhân vật đứng đầu các học viện lớn ở Doha. Ở thế giới của bọn họ, bọn họ cũng chính là vương giả, là lãnh tụ một phương, vậy nên 3 chữ “Lan lão đại” này đã khiến cho Lăng Lan trở thành đối tượng bài xích của tất cả bọn họ.
Lăng Lan khẽ nhíu mày, lạnh nhạt gật đầu nói “Vũ Cảnh, lâu rồi không gặp”. Vũ Cảnh này tâm nhãn đã cao hơn, bất quá cô cũng không nghĩ sẽ làm lão đại ở trường Đệ nhất nam tử quân giáo nên quyết định bảo trì điệu thấp, không thèm để ý thủ đoạn nho nhỏ của cậu ta. Nếu cậu ta không có tâm cơ, cô mới xem thường cậu ta.
"Cậu cũng vào Đệ nhất nam tử quân giáo sao?” Lăng Lang hi danh vào trường ở hành tinh Minh Hoàng là việc mà tất cả những người chú ý tới Lăng Lan đều biết, câu hỏi này của Vũ Cảnh vừa đúng là tiếng lòng của tất cả học sinh từ học viện đồng quân, bọn họ cùng đồng thời dựng lỗ tai lên ngóng đợi câu trả lời của Lăng Lan.
Lăng Lan nhẹ nhàng bâng quơ trả lời “Vận khí tốt, được quân đội đặc cấp tiến vào trường.”. Đối với người ngoài, cô luôn bảo hộ hình tượng anh hùng vĩ đại của Lăng Tiêu. Mặc dù những người trước mặt cũng không biết Lăng Tiêu chính là cha cô, bất quá Lăng Lan tin chắc sự thật này sẽ không bị che dấu quá lâu, dù sao có rất nhiều kẻ ngo ngeo rục rịch muốn mọi người trong thiên hạ đều biết đến Lăng Tiêu có một người con tên là Lăng Lan, những người đó nhất định sẽ tìm tất cả cơ hội để chứng minh thân phận của cô trước mặt bạn học.
Câu trả lời của Lăng Lan khiến bọn Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt chấn động, nhưng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Lăng Lan mạnh mẽ là điều rõ như ban ngày, bọn họ tin chắc những người làm nhiệm vụ thu thập thông tin của những học ưu tú từ khắp các học viện đồng quân sẽ không lãng phí một thiên tài tuyệt tài thế như Lăng Lan phải lưu lạc ở dân gian.
Vũ Cảnh cùng Lăng Lan chào hỏi vài câu xong liền mang theo tiểu đội ngồi kế bên bàn cạnh nhóm cô. Lý Anh Kiệt chỉ gật đầu chào một cách cứng ngắc rồi cũng ngồi sang vị trí khác. Nói cho cùng so với Vũ Cảnh khéo đưa đẩy thì Lý Anh Kiệt non nớt hơn nhiều.
Rất nhanh đã đến mười hai giờ, bốn mặt đại sảnh bỗng xuất hiện bốn màn hình ảo khổng lồ, bên trên hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên mặc đồ thuyền trưởng, vẻ mặt lôi thôi.
Chỉ thấy ông ta cười nhạo một tiếng, thái độ ác liệt nói “ Đám nhóc sắp tiến vào trường đệ nhất quân giáo hãy nghe đây, ta phải thông báo cho các người rằng chúng ta chuẩn bị xuất phát. Lộ trình lần này dài hai ngày một đêm, nếu đói bụng thì tự lăn qua nhà ăn phía bên phải các ngươi, có gì ăn nấy, đừng kén cá chọn canh. Còn nữa, trên đường phải nghe lời ta, bảo làm gì thì phải làm, mặc kệ bên ngoài các ngươi có là thiên kiêu chi tử thì ở nơi này của ta, các ngươi không đáng một xu …”
Lời nói kiêu ngạo của thuyền trưởng khiến mọi người trong đại sảnh biến sắc, chỉ có Lăng Lan là không động, thần sắc vẫn lạnh nhạt nhìn vị thuyền trưởng đang đóng vai ác kia trên màn hình.
Thuyền trưởng cũng phát hiện cái nhìn chằm chằm của Lăng Lan, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, ánh mắt khiêu khích quét tới quét lui nhìn mọi người ‘Sao hả? Các ngươi không phục? Đừng lo, thuyền viên của ta đang rãnh, đang muốn thư giãn gân cốt, bọn họ sẽ làm cho các ngươi hiểu thế nào là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”
Sau khi nói những lời này, các góc trong đại sảnh xuất hiện một đám thuyền viên trông hết sức dã man, lưu manh từ các thông đạo đi ra, trong mắt họ nồng đậm sự khiêu khích, dường như chỉ cần có kẻ nào không vừa mắt là ra tay giáo huấn.
Một số học sinh hoảng sợ, sự giận dữ trên mặt biến mất, từng người đi trở về chỗ ngồi. Có thể nói đây chính là loại người lý trí, quyết không để cho bản thân biến thành nạn nhân của trường hợp giết gà dọa khỉ này.
Tề Long ngồi cạnh Lăng Lan khẽ nhích người sang hỏi “Để tớ ra giáo huấn bọn họ nhé?”. Sự kiêu ngạo của đôi phương khiến cậu khó chịu, mà mấu chốt là nắm tay của cậu cũng ngứa rồi, rất muốn đánh một trận.
Đương nhiên, việc Tề Long tự động xin đi giết giặc là do cậu rất tự tin vào bản thân, từ nhỏ đã được Lăng Lan trọng tâm bồi dưỡng, thêm vào đó, ba năm liều mạng thao luyện đã khiến thực lực bản thân tăng vọt, còn có trãi qua mạo hiểm của những hành tinh nên cậu đã thuộc loại thân kinh bách chiến, đã không còn yếu ớt như xưa.