Phải biết rằng để có thể thay đổi phương hướng của cơ giáp chỉ có thể dựa vào hai cách, hoặc là dựa bay thêm nửa vòng cung để đổi hướng hoặc là lựa chọn thay đổi chế định của động cơ, khởi động lại cơ giáp. Nếu như đang bay với tốc độ nhanh thì không thể thay đổi hướng bay đột ngột vì như vậy sẽ đánh mất ưu thế về tốc độ.
Nhưng cách điều khiển này của Lăng Lan vừa trung hoà khuyết điểm của hai cách trên, vừa cam đoan ưu điểm của chúng. Đây là bài học mà Lăng Lan học được từ Tam hào đạo sư về phương pháp điều khiển cơ giáp của hành tinh Mộng Đa. Đương nhiên ấn theo cách nói của Tam hào thì phương pháp này là phương pháp điều khiển cơ giáp đơn giản nhất và cũng không có khuyết điểm, bởi vì cơ giáp của thế giới này thật sự quá thô cứng lại đơn giản vì vậy rất nhiều phương pháp điều khiển cơ giáp cao cấp không thể được thực hiện.
Tiểu đội trưởng nhìn động tác quỷ dị của đối phương để thay đổi hướng bay của cơ giáp thì hoảng hốt, dừng lại một nhịp mới nhận ra cơ giáp trước mặt không hề giảm tốc độ mà còn tăng nhanh hơn và lao về phía mình…
“Đây là có chuyện gì?” Tiểu đội trưởng la lên, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài nguyên lý điều khiển cơ giáp mà bọn họ được học.
Nếu tiểu Tứ biết một động tác này sẽ làm đối phương khiếp sợ như thế thì nó tuyệt đối sẽ phi thường đắc ý, ngửa mặt lên trời cười lớn, bởi vì đây sản phẩm của hành tinh Mộng Đa nó, tại thời của nó có một câu nói vang vọng khắp toàn bộ tinh hệ: Mộng Đa vừa ra, ai dám tranh phong?
Có lẽ khả năng điều khiển cơ giáp của Lăng Lan vượt qua sự tưởng tượng của tiểu đội trưởng vì thế khi Lăng Lan dễ dàng tránh thoát tầm ngắm của hắn, hắn liền sững người, bất chấp cả việc Lăng Lan dễ dàng bổ nhào tới trước mắt hắn, một giây tiếp theo sẽ đâm vào người.
Nhưng hắn dù sao cũng là một tiểu đội trưởng của tiểu đội vương bài cơ giáp, tố chất tâm lý và kinh nghiệm của hắn rõ ràng cao hơn hai thuộc hạ rất nhiều, đặc biệt là năng lực ứng biến.
Tiểu đội trưởng không giống đối thủ đầu tiên của Lăng Lan hoảng loạn mà lựa chọn né tránh, hắn bình tĩnh mà đóng cửa động cơ đẩy mạnh, không có động cơ đẩy giúp cân bằng trên không, cơ giáp của hắn theo lực hút của hành tinh bắt đầu rơi xuống.
Ước chừng rơi xuống được nửa người thì hắn lại khởi động động cơ một lần nữa, đồng thời xoay người sang bên phải, tay trái cầm đoản kiếm đâm về phía khoang điều khiển của cơ giáp Liên Bang đang nhào vào vị trí cũ của mình.
Đương nhiên, hắn biết cho dù đâm trúng khoang điều khiển thì cũng không thể khiến đối phương một kích trí mạng, nhiều nhất chỉ bị chấn động làm hôn mê thôi. Nhưng thứ hắn muốn cũng chính là cái này, chỉ cần đối phương tạm dừng việc điều khiển một chút thì hắn liền có thời gian phản kích.
Bất quá, đó là kết quả tốt nhất nếu như có thể đánh trúng đối phương, nhưng ngược lại, nếu không thành công thì sẽ làm đối phương có cơ hội công kích lại, cuối cùng có thể là lưỡng bại cầu thương.
Nhưng cho dù là loại nào, hắn đều không có hại, bởi vì phía sau hắn còn có đồng đội, cho dù lưỡng bại câu thương, đồng đội cũng có thể giải quyết đối phương.
Tiểu đội trưởng rất rõ tình huống bây giờ đang nguy cấp đến như thế nào, hắn tuyệt đối không thể lùi bước, một khi lùi bước, hắn liền mất đi cơ hội tấn công trước, bị buộc phải phòng thủ. Hắn đã đối mặt với cơ giáp Liên Bang này nên biết đối phương là một cao thủ cơ giáp, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm, nhất định sẽ tấn công điên cuồng khiến hắn không thể không né tránh, nếu như vậy thì hắn thật sự gặp nguy hiểm, một chút sơ sẩy trong lúc né tránh cũng có thể khiến hắn chết bỏ mình.
Tiểu đội trưởng thật hy vọng đối phương sẽ vì đòn công kích bất ngờ của mình mà lựa chọn né tránh, như vậy tình thế liền xoay chuyển, người có được tiên cơ chính là hắn.
Nhưng mọi chuyện lại không tốt như hắn tưởng tượng, đối thủ của hắn cũng không lựa chọn né tránh, mà hắn cũng không đánh trúng đối phương. Trong nháy mắt, tay trái của cơ giáp Liên Bang giơ lên, dùng thanh đoản kiếm chặn lại công kích của hắn.
“Đương!” Một tiếng nổ vang lên! Hai lưỡi dao sắc bén va chạm mạnh vào nhau!
Chưa dừng lại ở đó, không biết từ lúc nào, đối phương đã rút kiếm quang từ sau ra, tay phải cầm kiếm quét qua phần eo của cơ giáp hắn.
Nếu như bị một kích này đánh trúng cho dù cơ giáp không bị chém đứt làm đôi, thì những bộ phận điều khiển bên trong cũng sẽ bị xảy ra vấn đề, thậm chí hỏng hóc.
Trên cánh tay phải cơ giáp của tiểu đội trưởng được trang bị pháo sáng chùm, nguồn năng lượng của loại pháo này rất lớn, cũng nặng vô cùng, nhưng lại có uy lực đáng sợ, chỉ cần bắn ra là có thể trực tiếp hòa tan cơ giáp của đối thủ, có thể đạt hiệu quả một kích giết đối thủ, đây cũng là lý do vì sao bọn họ đi một đường có thể giết được nhiều cơ giáp của Liên Bang như vậy.
Là cơ giáp thiên về tấn công từ xa, súng chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Nhưng mỗi loại vũ khí lại có nhược điểm của nó, những cơ giáp được trang bị pháo tia sáng chùm kỵ nhất là đấu cận chiến, nguồn năng lượng của pháo quá lớn khiến nó trở thành một gánh nặng cho cơ giáp, căn bản không thể di chuyển linh hoạt, cũng giống như khốn cảnh mà tiểu đội trưởng đang gặp phải.
Tên tiểu đội trưởng không thể nghi ngờ là một người quyết đoán, hắn lập tức lựa chọn dỡ nguồn năng lượng pháo xuống, nguồn năng lượng pháo trực tiếp từ không trung rơi xuống, nặng nề mà nện xuống khu rừng rậm phía dưới, không phải chịu sức nặng của nguồn năng lượng pháo, cánh tay của cơ giáp lập tức nhẹ nhàng linh hoạt vươn ra, nghênh đón kiếm quang của đối thủ.
“Phanh” một tiếng trầm vang, kiếm quang và cánh tay cơ giáp lại lần nữa va chạm. Hai người đồng thời văng ra, bởi vì cơ giáp của Nhật Mộ đã thành công mở quang thuẫn ở cánh tay phải nên đường công kích bằng kiếm quang của Lăng Lan không có hiệu quả.
Tiểu đội trưởng ứng đối nhạy bén làm hắn thuận lợi tránh thoát nguy cơ lần này, mà Lộc Hoàn đang chuẩn bị bắn lén từ xa lại khó xử.
Bởi vì muốn bắn lén từ xa, nhưng hai cơ giáp lại giáp lá cà ở bên nhau nên hắn không dám công kích lung tung, sợ không cẩn thận bắn trúng đội trưởng của mình.
Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan lựa chọn giáp lá cà với tiểu đội trưởng, nếu không cho dù bay bất quy tắc của cô có mạnh thế nào thì khi đối mặt với sự bắn tỉa từ hai cơ giáp thì cuối cùng vẫn sẽ bị đánh trúng. Bây giờ cô chỉ cần quan tâm đánh cận chiến với một người mà không sợ người khác đục nước béo cò, giải quyết được một nguy cơ tạm thời.
Nhưng Lăng Lan biết, đây chỉ là tạm thời, đối phương tuyệt đối sẽ không tùy ý để mình tiếp tục bị động như thế, nhất định sẽ tìm cơ hội công kích. Mà cô cũng phải tìm cơ hội giải quyết cơ giáp này trước khi đối phương tìm được cơ hội tấn công mình.
Hai cơ giáp văng ra, động cơ hai sườn của cơ giáp Liên Bang lại nổ vang lần nữa, trực tiếp ngăn cổ lực đàn hồi, lại lần nữa lao qua, giơ lên tay phải chém xuống. Lăng Lan hiện tại cần phải cam đoan cơ giáp của mình không cách cơ giáp của Nhật Mộ quá xa, nếu không nhất định sẽ bị cơ giáp còn lại ngắm bắn.
“Chết tiệt!” Tiểu đội trưởng còn không có thời gian để thở liền nhìn thấy đòn công kích của đối phương tới nữa, hắn nhanh chóng điều khiển cơ giáp đón đòn, trong miệng nhịn không được mắng to một tiếng.
Dù sao việc điều khiển cơ giáp cũng sẽ khiến thân thể cơ giáp sĩ chịu một lực phản hồi tương đương, cho nên thói quen của các cơ giáp sĩ là sau khi làm một động tác thi dừng để thân thể nghỉ ngơi, sau đó mới tiếp tục động tác tác tiếp theo, thực hiện các động tác liên tục rất dễ dàng làm thân thể bị thương.
Điều khiển trong khoang thuyền, sắc mặt Lăng Lan càng ngày càng tái nhợt, thân thể đã chịu quá nhiều áp lực, tiểu Tứ thậm chí lo lắng không biết một giây tiếp theo lão đại nhà mình có thể duy trì được không, loại công kích tần suất cao này thật sự quá tổn thương thân thể.
Tuy rằng chiến trường cách chỗ của đám Tề Long khá xa, nhưng chấn động kịch liệt cùng với tiếng lửa đạn gầm rú vẫn khiến mọi người kinh hoàng.
“Tề Long, chúng ta ở chỗ này quá nguy hiểm, không bằng tiếp tục đi, vòng qua chiến trường tới khu căn cứ gần nhất.” Vũ Cảnh cảm thấy cứ ở chỗ này chờ còn không bằng mạo hiểm đi trước, có lẽ càng có cơ hội.
Vũ Cảnh nói làm thần sắc mọi người thay đổi, mấy người Hàn Kế Quân đồng thời nhìn về phía Tề Long, chờ Tề Long quyết định. Những lúc Lăng Lan không có, bọn họ sẽ nghe theo Tề Long. Lăng Lan có ý muốn bồi dưỡng Tề Long làm đội trưởng, được mọi người tán thành, vì vậy cho dù không có cô ở bên cạnh thì tiểu đội cũng không mất phương hướng.
Tề Long suy tư một chút, nghiêm túc mà nhìn đội viên của mình: “Tớ quyết định chờ ở đây, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Kể cả Hàn Kế Quân, mọi người đều lời nói của Tề Long làm hoang mang.
“Vì sao?” Hàn Kế Quân mở miệng hỏi. Nếu Tề Long lựa chọn ở lại thì nhất định có lý, mọi người phải biết nguyên nhân thì mới có thể quyết định hành động tiếp theo.
Tề Long ngẩng đầu nhìn mấy cơ giáp đang chiến đấu trên bầu trời, ánh mắt phức tạp, bất quá cũng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, quay đầu nói với mọi người: “Lan lão Đại nói muốn tới đây, tớ phải chờ cậu ấy.”
Đám người Hàn Kế Quân bừng tỉnh, vừa rồi thiếu chút nữa chết dưới tay của Nhật Mộ khiến bọn họ quên mất điểm này. Mấy người gật đầu, tỏ vẻ chính mình muốn cùng Tề Long chờ lão Đại. Bọn họ tin, nếu Lan lão Đại nói tới, kia khẳng định sẽ đến.
Vũ Cảnh thật sâu mà nhìn đám Tề Long một cái, có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Cậu hâm mộ tình hữu nghị giữa Lăng Lan và đám Tề Long, cũng ghen ghét vận may của bọn họ có một người lão Đại không màng nguy hiểm vì bọn họ tới cứu viện.
“Chúng tớ đi trước.” Vũ Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua đội viên của mình, đặc biệt là Trần Vũ đang bị thương, bọn họ chờ không được.
Tề Long nhìn theo mấy người Vũ Cảnh rời đi, cho đến khi bóng dáng biến mất mới quay đầu nói với đội viên mình: “Chúng ta đi!”
“Đi nơi nào? Không phải phải đợi Lan lão Đại sao?” Lạc Lãng hoang mang.
“Tớ muốn nhìn ân nhân cứu mạng chiến đấu gần một chút.” Tề Long nhìn chiến trường nơi xa nói, “Có lẽ tớ có thể tìm được đáp án mà mình muốn. Không, tớ cũng không cần……” Tề Long nói có chút mâu thuẫn.
Hàn Kế Quân là người hiểu Tề Long nhất, sắc mặt cậu biến đổi nói: “Có phải cậu phát hiện cái gì hay không?”
“Không, tớ không biết, tớ cũng không muốn biết.” Tề Long lảng tránh vấn đề của Hàn Kế Quân, trực tiếp mang ba lô lên chạy về hướng chiến trường.
Hàn Kế Quân là hoang mang, bất quá cậu cũng không hỏi Tề Long nữa, chỉ ý bảo Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh đuổi kịp.
Nếu Tề Long không muốn nói thì cậu cũng không hỏi, cậu tin tưởng chỉ cần đi chung tiến về phía trước thì mình có thể tìm ra đáp án kia.
Hai chiếc cơ giáp tiếp tục chiến đấu một chiêu lại một chiêu, nhưng chủ yếu vẫn là Lăng Lan tấn công điên cuồng còn tiểu đội trưởng thì bị động phòng thủ, mắt thấy cục diện đối với tiểu đội trưởng càng lúc càng bất lợi, cơ giáp của Lộc Hoàn ở chỗ xa rốt cuộc nổ súng.
Phát súng của đối phương cực chuẩn, cho dù là tốc độ của Lăng Lan có nhanh như thế nào cũng bị dính đạn.
“Bên ngoài cơ giáp bị hao tổn ở cường độ thấp, uy lực của chùm tia sáng cực nhỏ, bước đầu phỏng đoán vũ khí của đối phương là súng mini vận tốc ánh sáng!” Tiểu Tứ nhanh chóng kiểm tra cơ giáp, rồi đưa ra phán đoán