So sánh với Lâm Chí Đông và Hoắc lão Đại không xác định, Thường Nhạc đối chính mình rất có tin tưởng, hắn đã tới khí kình sơ cấp trung đoạn, hắn nghĩ Vũ Cảnh nhiều nhất cũng chỉ cùng cấp với hai người trước, mới tới khí kình sơ cấp sơ đoạn mà thôi, hắn không tin tân sinh năm nay sẽ có người mạnh hơn mình, còn về phần Tề Long, chắc đó chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết.
Thường Nhạc lúc này đã xem nhẹ sự tồn tại của Lăng Lan, hắn cho rằng Lăng Lan có thể dùng một tay đánh cho Nhiếp Phong Minh trọng thương là do đã tiêu hao hết sức trong trận chiến với Tề Long nên mới không có năng lực chống cự. Không thể không nói, khi cảnh giới thực lực chênh lệch quá lớn thì không cách nào nhìn thấy chân tướng sự thật, lúc này Thường Nhạc chính là như thế.
Thường Nhạc nhìn Vũ Cảnh vừa lên đã làm một tư thế phòng ngự trong thể thuật quân dụng cao cấp thì nhất thời vui vẻ một chút.
Trường quân đội có rất nhiều chiêu thức cách đấu cao cấp, đứng đầu trong số đó chính là thể thuật quân dụng, lúc Thường Nhạc thăng cấp khí kình cấp, hắn đã lựa chọn thể thuật cận chiến quân dụng cao cấp để đi đôi với thể thuật của mình, bởi vậy khi nhìn thấy Vũ Cảnh học cũng là quân dụng thể thuật thì trực tiếp vui như nở hoa. Cùng một hệ thống thể thuật thì đẳng cấp cao luôn khắc chế cấp thấp. Lần này, Thường Nhạc càng thêm năm chắc phần thắng lợi.
Vô cùng có lòng tin Thường Nhạc căn bản không muốn đi thử đối thủ mà là trực tiếp dùng một chiêu cao nhất trong quân dụng thể thuật để công kích qua.
Vũ Cảnh thấy thế, ánh mắt quang mang lặng yên thoáng hiện. Có lẽ bởi vì tốc độ công kích của đối phương cực nhanh, không có biện pháp né tránh, nên Vũ Cảnh chỉ phải đành nhắm mắt, đôi tay làm thành hình chữ thập giao nhau chắn phía trước, chặn lại công kích của đối phương!
“Phanh!” Một tiếng vang lớn, Vũ Cảnh bị ngạnh sinh mà đánh đi ra ngoài, hai chân trợt ra hai dấu vết dài trên mặt đất. Mà Thường Nhạc chỉ lắc lắc thân thể liền đứng vững vàng.
Chỉ cần nhìn biểu hiện một kích này liền biết thực lực Vũ Cảnh kém đối thủ một bậc. Thường Nhạc thấy thế trong lòng vui vẻ. Hắn không hề nghĩ ngợi, lại lần nữa theo vào, một chân đột nhiên đá ra.
Vũ Cảnh lần này không lựa chọn đón đỡ, mà là lướt một bước. Né tránh.
Động tác này làm Thường Nhạc càng thêm cho rằng thực lực của đối phương kém hơn mình, vì vậy không dám đón đỡ. Vốn trước khi lên đài Hoắc lão Đại từng nới hắn phải cẩn thận ứng phó, sau khi hoàn toàn hiểu thực lực của đối phương xong mới làm quyết định tấn công hay phòng thủ. Lúc này, trong đầu Thường Nhạc chỉ còn là ý muốn kiến công lập nghiệp, hoàn toàn đem lời nhắc nhở của Hoắc lão Đại ném sau đầu, đầu óc nóng lên, hắn cũng không thèm giữ ba phần sức để phòng ngự nữa, mở hết tốc lực, điên cuồng mà theo vào công kích đối thủ.
Hắn không chú ý tới, dù Vũ Cảnh vẫn luôn né tránh, thoạt nhìn như một con thuyền nhỏ ở cuồng phong giãy giụa, nhưng trên mặt lại bình tĩnh dị thường, mỗi lần né tránh đều cực kỳ sạch sẽ lưu loát, không dông dài. Những người có ánh mắt sắc bén nhất định có thể nhìn ra. mỗi lần Vũ Cảnh né tránh đều như định liệu trước, đối với lộ tuyến công kích của đối phương hiểu rõ như lòng bàn tay.
“Không tốt, Thường Nhạc quá xúc động, chỉ sợ trúng kế đối phương.” Ngồi ở phía dưới theo dõi, Hoắc lão Đại mày nhăn lại, hắn không tự chủ được mà nhìn về phía Lăng Lan đang ngồi ở khu tân sinh, chỉ thấy Lăng Lan hai tay ôm ngực, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đã định liệu trước.
Giống như cảm giác được tầm mắtcủa Hoắc lão Đại, tầm mắt Lăng Lan lạnh băng mà nhìn qua, ngay sau đó khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tựa hồ muốn nói, thắng lợi là thuộc về bọn họ.
Hoắc lão Đại trong lòng buồn bực, tuy rằng hắn có cảm trận thi đấu này của Thường Nhạc khó đánh, nhưng cũng không phải thật muốn bại bởi đối phương……
“Thực lực của cậu mạnh hơn so đối phương, chỉ cần nhớ kỹ làm đâu chắc đấy, không cần liều lĩnh, trận thi đấu này chúng ta có thể thắng.” Đang bận rộn né tránh trên lôi đài, Vũ Cảnh nhớ tới câu nói mà Lăng Lan đã nói trước khi cậu lên, trong lòng kính nể không thôi.
Vừa mới cùng đối phương tiếp một chiêu, cậu liền biết thực lực của đối phương kém hơn mình một bậc, nguyên bản Vũ Cảnh có thể lựa chọn giống đối thủ, đánh oanh oanh liệt liệt rồi đem đối phương đánh bại, nhưng cậu lại không nghĩ làm như vậy.
Liên tục ba trận đấu với kết cục vô cùng thảm thiết làm Vũ Cảnh cũng muốn trận đấu của mình có thể dành thắng lợi trong khó khăn như vậy, cậu muốn chứng minh, đoàn tân sinh của bọn cậu vô cùng mạnh mẽ, không ai biết thua là gì, có thể dành chiến thắng trong hoàn cảnh khó khăn. Vì vậy, cậu cố ý giả yếu thế, để đối phương nghĩ lầm thực lực của mình yếu ớt thì từ bỏ phòng ngự toàn diện đoạt công……
Đương nhiên, Vũ Cảnh có thể to gan thiết kế như vậy còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là cậu biết đối phương học cũng là thể thuật quân dụng cao nhất. Nếu đối phương học những thể thuật cách đấu khác thì cậu sẽ không làm như vậy. Rốt cuộc cố ý yếu thế rất có thể sẽ biến khéo thành vụng, làm đối phương thừa cơ bắt lấy thời thế, ngược lại làm cậu lâm vào bị động. Giống như trận đầu của Lạc Lãng, chính là bởi vì đối phương coi khinh nên Lạc Lãng mới có thể một lần nắm giữ thế thượng phong.
Thế nhưng đối phương cố tình học quân dụng cao nhất, mà Vũ Cảnh có thân phận gì, cậu chính là con cháu đệ tử trực hệ của gia tộc quân sự thể thuật, Võ gia, là thế hệ chân chính tiếp theo của gia tộc. Lúc cậu lên được tới khí kình thì đã khiến Võ gia náo động một phen, bởi vì cậu là con cháu trẻ tuổi nhất có thể đạt tới khí kình, ngay cả gia chủ Võ gia cũng kinh động, tự mình trực tiếp truyền thụ tuyệt học thể thuật Võ gia cho cậu.
Tuyệt học thể thuật Võ gia này chuyên về cận chiến, là do mấy đời cao thủ Võ gia nghiên cứu cùng rèn luyện, là cái kết tinh hoa nhất của thể thuật cận chiến cao cấp, ngoài ra còn dung hợp những thể thuật đứng đầu khác để trở thành tuyệt học của Võ gia. Đương nhiên, để học được tuyệt học thể thuật này thì cần phải tinh tường những thể thuật quân dụng, thậm chí phải biết rõ những chiêu thức dùng để khắc chế thể thuật quân dụng.
Đây cũng là nguyên nhân Vũ Cảnh to gan thiết kế như vậy, bởi vì cậu quá quen thuộc những chiêu thức của đối phương, thậm chí có những chiêu Thường Nhạc chưa kịp ra thì trong đầu Vũ Cảnh đã biết nhược điểm của nó ở đâu. Bất quá, Vũ Cảnh cho rằng thời cơ còn chưa tới, cho nên, cậu vẫn luôn ẩn nhẫn ……
Mà hiện tại, Vũ Cảnh cho rằng thời cơ tới rồi! Bởi vì lần tấn công này, đối phương đồng thời dùng hai tay để đánh ra, đây là tuyệt chiêu Song long quyền trong thể thuật cao nhất quân dụng, điểm đáng sợ của chiêu này chính là khi hai nắm tay đồng thời tiếp xúc thân thể đối thủ thì từ giữa hai nắm tay sẽ xuất hiện một đạo khí kình trực tiếp phá hủy nội tạng của đối thủ, đây là một trong những sát chiêu lợi hại nhất của thể thuật quân dụng cao cấp.
Nhưng một chiêu này lại có một nhược điểm trí mạng chính là đem phần ngực của mình mở toang ra, hơn nữa hai đấm đồng thời xuất kích, như vậy chỉ cần đối thủ có thể tìm được đường sống thì chỉ cần tấn công vào vị trí này là có thể xoay chuyển cục diện, dành thắng lời cuối cùng. Cho nên Vũ Cảnh cho rằng thời cơ đã chín mùi……
Chỉ thấy Vũ Cảnh đột nhiên dừng bước không tránh né nữa, hai tay cậu hợp lại, trực tiếp chen vào giữa hai nắm tay của Thường Nhạc sau đó hét lớn một tiếng, vốn hai tay đang khép lại đột nhiên tách ra, mạnh mẽ đánh về phía cánh tay đang ở bên ngoài của Thường Nhạc…
Khi hai nắm tay của Thường Nhạc bị bẻ mở ra, Vũ Cảnh ngay lập tức thu tay lại, sau đó nắm quyền, hai nắm đấm hung hãn đánh trúng lồng ngực của đối thủ, Song Long tân quyền! Đây là tuyệt học Võ gia, được lấy từ Song Long quyền, nhưng nó đã được thay đổi để có thể loại bỏ nhược điểm ở ngực, hoàn toàn trở thành một chiêu thức không có nhược điểm!
“Phanh!” một tiếng, liền thấy Thường Nhạc bị Vũ Cảnh đánh một chiêu này mà trực tiếp văng ra ngoài, nặng nề mà té ngã trên đất mặt, trượt ra sau mấy thước, sau đó mới phun ra một ngụm máu……
Tình cảnh này khác hoàn toàn với dự đoán của mọi người khiến toàn trường kinh ngạc vạn phần, bởi vì từ nãy đến giờ Thường Nhạc vẫn luôn chiếm ưu, không nghĩ tới phong vân thay đổi bất ngờ, Vũ Cảnh thế nhưng một chiêu liền đánh bại đối phương.
Thường Nhạc ngã ở nơi đó, che ngực mình, không thể khống chế máu tươi trong miệng, hắn thống khổ hỏi: “Cậu vì sao biết chiêu thức này…” Là người vô cùng quen thuộc với thể thuật cận chiến quân dụng, hắn dĩ nhiên biết một chiêu này của đối thủ là đến từ đồng môn.
Vũ Cảnh lạnh lùng mà trả lời: “Học thể thuật quân dụng thì nên biết thể thuật quân dụng mạnh nhất là của gia tộc nào.”
Thường Nhạc nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng trắng bệch: “Võ gia, nguyên lai cậu đến từ Võ gia…… Vận khí của mình quá kém.” Nói xong cả người hắn nghiêng sang một bên, lâm vào hôn mê hoàn toàn. Vũ Cảnh còn tính thủ hạ lưu tình, chỉ đánh cho bị thương trái tim hắn chứ không phải hoàn toàn phá hủy, nếu không Thường Nhạc căn bản không có cơ hội nói những lời này……
Vận khí kém? Thật sự chỉ là vận khí kém sao? Vũ Cảnh khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, vì chính mình vừa mất tự tin mà có chút hổ thẹn, may mắn Lan lão đại đúng lúc giúp câu lấy lại sức mạnh của mình…
Thượng tá Đường Ngọc lúc này đã tiến lên xem xét tình huống của Thường Nhạc, phát hiện thương thế Thường Nhạc nghiêm trọng liền nhanh kêu nhân viên công tác đem Thường Nhạc đưa đến trung tâm trị liệu, sau đó tuyên bố trận thi đấu này đoàn tân sinh lấy được thắng lợi. Lúc này đại cục biến thành 2-2, hai bên lại trở về vạch cân bằng như lúc ban đầu.
Lúc này, mọi người đều tập trung sự chú ý vào trận đấu cuối cùng, tất cả mọi người đều chờ mong không biết người đứng đầu cách đấu của trường quân đội, Hoắc Chấn Vũ – Hoắc lão đại có thể thật sự ra sân không…
Vũ Cảnh lạnh lùng mà đi xuống lôi đài, bốn trận thi đấu mà chỉ có một mình cậu là có thể lông tóc vô thương, biểu hiện của Vũ Cảnh đã đủ để chứng minh cậu tuyệt đối thích hợp làm đoàn trưởng mặt ngoài của đoàn tân sinh.
“Làm không tồi.” Nhìn thấy Vũ Cảnh đi tới bên người mình, Lăng Lan không chút nào keo kiệt mà khen ngợi.
Vũ Cảnh nghe một tiếng thế, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười, rất nhanh cậu liền hồi tỉnh lại âm thầm lắc đầu, không nghĩ tới chỉ là được Lăng Lan khen một cậu mà lại cảm thấy vui vẻ như vậy, thậm chí so với việc được cha khen ngợi còn vui vẻ hơn…
Lúc này đây, tiểu Tứ không chờ danh sách đối phương gửi tới liền trực tiếp đem tên Lăng Lan gửi ra, mặc kệ đối phương là ai, trận cuối cùng này chắc chắn do lão đại xuất chiến.
Thời năm phút cuối cùng cũng kết thúc, trên lôi đài, Đường Ngọc lớn tiếng tuyên bố: “Đoàn Tân sinh vs đoàn cơ giáp Lôi Đình, năm một Lăng Lan đấu với năm năm Hoắc Chấn Vũ.”
Theo một tiếng này toàn trưởng bị bao trùm bởi tiếng hô kêu nhiệt liệt, bởi vì Hoắc Chấn Vũ chính là người mạnh nhất trường quân đội về thể thuật, chưa kể đó còn là đoàn trưởng đoàn cơ giáp Lôi Đình, độ nổi tiếng của Hoắc Chân Vũ trước kia cũng không thua kém gì Lôi Vương Kiều Đình, chỉ là từ năm thứ tư, Hoắc Chân Vũ đã đem chức vị đoàn trưởng nhường lại cho Kiều Đình, từ đó không quan tâm đến mọi chuyện nữa. Nhưng cho dù như thế, ngay lúc nhìn thấy Hoắc Chấn Vũ thật sự xuất hiện ở trên lôi đài, nhóm học sinh cũ vốn cực kỳ chờ mong sự xuất hiện của Hoắc Chấn Vũ rốt cuộc không khống chế được tâm tình kích động của mình lớn tiếng hoan hô.
“Thật sự là cậu ta lên sân khấu, xem ra Lôi Đình cực kỳ muốn nuốt trọng đoàn tân sinh.” Trong khu ghế lô của những thế lực khác, nhóm lãnh đạo sôi nổi cảm thán.
Vừa rồi nhìn thấy Hoắc Chấn Vũ bước lên lôi đài bọn họ liền cảm giác rất có thể là Hoắc Chấn Vũ sẽ lên sân khấu, nhưng bọn họ cũng ôm một tia hy vọng Hoắc Chấn Vũ sẽ không lên sân khấu tác chiến.