Mục lục
Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

l19 rất nhanh rời đi phòng cách đấu, rõ ràng là đang bị phạt nhưng Lăng Lan phát hiện không có người đi theo, xem ra kỷ luật của thuyền viên tinh hạm này cực kỳ nghiêm minh, xem ra đây cũng không phải thuê bình thường.


Khóe miệng Lăng Lan lộ ra ý cười, xem ra tinh hạm này cũng không bình thường.


Nguyên bản năm người lấy Lạc Lãng là người thứ hai lên ứng chiến, bất quá Lăng Lan tính toán lại, quyết định đổi vị trí, để Vũ Cảnh lên trước. Đương nhiên, Lăng Lan cũng nói cho Vũ Cảnh biết nhược điểm của người thứ hai bên kia là gì.


Việc đổi vị trí lên sàn đối với Vũ Cảnh cũng không là gì, mặc dù có chút hoang mang, nhưng cũng lên đài, Lăng Lan nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Trước cố gắng vượt qua mười chiêu, chờ đối phương xả hết lực thì hãy tấn công.”


Trận đấu trước của Lý Anh Kiệt có thể thắng lợi được kỳ thật là do đối phương chủ động dâng tặng, nhưng mặc kệ như thế nào, điều này khiến cho những thành viên còn lại tiểu đội Kim Lân cực kỳ khó chịu, bọn họ bức thiết cần một trận thắng để vãn hồi thể diện của mình.


Lăng Lan đoán trận tiếp theo đối phương sẽ chủ động công kích, nhất định sẽ điên cuồng tấn công để nhanh chóng dành thắng lợi.


Cho nên, việc để Lạc Lãng, không am hiểu đối phó với hình thức tấn công điên cuồng này, xuất hiện trên sàn đấu là không thích hợp, một khi xuất chiến, phỏng chừng không tới mấy chiêu đã bị đánh cho luống cuống tay chân, rất nhanh bị đánh bại. Tuy Lăng Lan cũng không để ý thắng thua, nhưng cũng không muốn Lạc Lãng cái gì cũng chưa học được liền thua cuộc.


Để có thể dành được kết quả như ý trong trận đấu thứ hai này, trước hết cô cần phải để đối phương biết chiến thuật tấn công là không có hiệu quả. Mà sở trường của Vũ Cảnh lại trùng hợp để đối phó với loại chiến thuật đoạt công này, cô tin tưởng Vũ Cảnh tuyệt đối có thể ứng phó được, đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan muốn để Vũ Cảnh là người xuất chiến thứ hai.


Đương nhiên, vì bảo đảm Vũ Cảnh có thể thắng trận, Lăng Lan vẫn là nhắc nhở Vũ Cảnh một chút, để cậu chuẩn bị sẵn sàng.


Vũ Cảnh gật đầu tỏ vẻ đã rõ, tuy rằng hai người ở trong ban cũng xem như là đối thủ cạnh tranh, bất quá, điều này không có nghĩa cậu không tin phục phán đoán của Lăng Lan.


Hai người vừa lên đài liền chào nhau. Đối thủ của Vũ Cảnh là một người to lớn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dáng người cường tráng, nhìn cơ bắp hiện ra nơi cánh tay có thể biết được người đó chuyên tấn công bằng tay. Trong lòng Vũ Cảnh âm thầm cảnh giác, lời nhắc nhở của Lăng Lan lại lần nữa vang lên bên tai, nguyên bản còn muốn nhìn phương thức tấn công của đối phương rồi quyết định bây giờ cậu liền chọn thủ trước công sau.


Quả nhiên như Lăng Lan sở liệu, đối thủ lần này lên sân khấu không giống đối thủ của Lý Anh Kiệt là tương đối tùy ý, đối phương đấu vô cùng nghiêm túc. Cũng không có cái gọi là khiêm nhượng, vừa bắt đầu liên như mưa rền gió dữ. Một trận tay đấm chân đá, mạnh mẽ oai phong vô cùng.


Bởi vì Vũ Cảnh có chuẩn bị trong lòng, cho nên khi đối mặt với loại tình huống tấn công hung ác điên cuồng cũng không quá mức hoảng loạn, cậu bình tĩnh mà né tránh, giống như chiếc lá trong gió, không sợ chìm nổi trong sóng biển, vô luận đối phương tấn công hung mãnh như thế nào, cậu cũng có thể tìm được chỗ để tránh né. Không hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.


Thật vất vả chịu đựng một vòng tấn công của đối phương, có lẽ đối phương tấn công lâu nên đã tiết hết khí vì vậy thế công đã chậm lại rõ ràng, đã sớm làm tốt tư thế phản kích, Vũ Cảnh căn bản không suy xét nhiều, trực tiếp tiến lên dùng thể thuật cao cấp của Võ gia (bạn này tên Võ Vũ Cảnh) điên cuồng tiến công, đảo khách thành chủ. Nhìn tình thế đột nhiên thay đổi, đối thủ của cậu nhất thời phải chật vật tránh né, tình hình trận đấu tức khắc nghịch chuyển.


Huấn luyện viên nhìn tình hình này mày hơi nhăn lại, anh ta có thể xác định đối phương đang sử dụng chiến thuật đua ngựa điền kị, không nghĩ tới bọn họ có thể chuẩn xác phán đoán ra hai người yếu nhất của tiểu đội Kim Lân.


Huấn luyện viên còn không có nghĩ ra nguyên nhân thì trận đấu trên sàn đột nhiên thay đổi, hai tay Vũ Cảnh giao lại với nhau rồi đồng thời đánh ra, một chiêu này công kích này tấn công khiến đối phương không kịp phòng bị, bị Vũ Cảnh trực tiếp đánh trúng.


Vũ Cảnh lúc này sử dụng tấc kính thức thứ hai, thoạt nhìn lực công kích không mạnh gần như bằng không, nhưng khi đối phương trúng đòn thì liên tiếp lui ra sau mấy bước.


Vũ Cảnh thấy đắc thế liền không dừng lại người, tiếp tục áp sát, hai đấm tay như mưa rào điên cuồng đánh về phía bụng của đối phương (bởi vì vấn đề chiều cao nên chỉ đánh tới bụng), bất quá loại công kích này của Vũ Cảnh lại làm đối phương không thể không ra tay đón đỡ, bụng là địa phương yếu nhất của con người, Vũ Cảnh người nhỏ thì nhỏ nhưng lực lượng lại không nhỏ, để tránh bị đánh trúng, đối phương chỉ có thể liên tục lui về phía sau để làm giảm lực công kích.


Đúng lúc này, đòn công kích điên cuồng của Vũ Cảnh đột nhiên dừng lại, cậu thu lực, quay người nhảy về vị trí ban đầu của mình, đem khoảng cách của hai người kéo ra, sau đó hướng đối phương làm một lễ: “Cám ơn chú đã chỉ bảo!”


Người nọ đang đứng bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn dưới chân mình, quả nhiên bất tri bất giác anh ta đã bước ra khỏi phạm vi sàn đấu. Nói cách khác anh ta đã bị Vũ Cảnh đã bại.


Anh ta nhịn không được cười khổ một tiếng nói: “Thật là lợi hại, anh thua.”


Anh ta bước nhanh đến trước mặt huấn luyện viên, cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, huấn luyện viên, tôi đã thua.”


“l18., trở về cấm túc ba ngày!” Huấn luyện viên hơi hơi thở dài một hơi, đồng dạng đưa ra trừng phạt, bại bởi quân sinh đối với người trưởng thành chính là một loại sỉ nhục, trừng phạt mà anh ta đưa ra là để sự sỉ nhục này giảm đi chút ít.


Anh ta cảm kích mà là một động tác chào theo nghi thức quân đội rồi trực tiếp xoay người rời đi, xem ra cũng tự động chạy tới nơi cấm túc, cấm túc cũng không phải chuyện xấu, có đôi khi bình tĩnh một chút có lẽ sẽ có thu hoạch lớn đến không ngờ, rất nhiều người thăng cấp lên cũng nhờ phương thức cấm bế (cấm túc) này.


Bất quá, hai người liên tục tự giác mà cấm túc khiến cho mấy người Lăng Lan thoáng nhìn lẫn nhau, bọn họ cùng chắc chắn tinh hạm này là quân hạm đang trong thời gian nghĩa vụ ngụy trang thành thuyền đánh thuê. Mà nơi bọn họ sắp đến chắc chắn cũng không phải tinh cầu nguyên thủy bình thường gì, chỉ sợ là một tình cầu chưa được quân bộ công bố.


Có thể thành công thắng hai trận liên tiếp khiến cho học sinh của học viện đồng quân có chút lâng lâng, mọi người bắt đầu hy vọng những người lên tham gia trận đấu có thể thắng hết toàn bộ năm trận. Bất quá, so với nhóm quân sinh bởi vì thắng lợi mà có chút mất đi lý trí, vẫn có một số người lại cực kỳ bình tĩnh cho rằng những trận tiếp theo sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.


Đặc biệt là hai người Tề Long và Lạc Lãng, biểu tình lúc này cực kỳ nghiêm túc, bởi vì chính miệng lão Đại nói cho bọn họ biết sẽ để hai người mạnh nhất trong tiểu đội Kim Lân đấu với bọn họ, ấn theo cách nói của Lăng Lan, đây rõ ràng tới cửa tìm ngược.


Người thứ ba lên sàn là Lạc Lãng, đối thủ của cậu là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, lớn lên thật văn nhã, trên mặt còn mang theo tươi cười thẹn thùng, làm người cảm giác thật vô hại.


Bất quá Lăng Lan chuẩn xác nói cho Lạc Lãng người này không đơn giản như vậy, là người mạnh thứ hai trong tiểu đội sáu người của tiểu đội Kim Lân, không những vậy còn âm trầm, là nhân vật giết người không đền mạng. Lúc nói những lời này, trên mặt Lăng Lan rõ ràng mang một chút thương xót, cho thấy trận này của Lạc Lãng chắc chắn không có kết cục tốt.


Huấn luyện viên một lòng cho rằng đối phương sẽ dựa theo phương pháp đua ngựa điền kị nên tiếp theo sẽ chọn người mạnh thứ ba, không nghĩ tới đối phương vừa lên liền lựa chọn người mạnh thứ hai trong tiểu đội, lại còn là cái người âm mưu quỷ kế đầy bụng kia.


Huấn luyện viên nhịn không được lắc lắc đầu, cảm giác bọn Lăng Lan chắc chắn sẽ thất vọng, vì người trẻ tuổi này cho dù là anh ta (huấn luyện viên) cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, bởi vì phương thức đấu của người trẻ tuổi kia có rất nhiều bẫy rập, cũng nhiều dụ hoặc vô cùng, anh ta (huấn luyện viên) cũng không tránh được bị trúng chiêu vài lần.


Chẳng lẽ đám nhỏ cho rằng người này là người yếu nhất trong tiểu đội? Huấn luyện viên nghiêm túc mà nhìn nhìn nhân vật phúc hắc kia lên sân khấu, có loại cảm giác giống như mình bị trúng kế?


Tầm mắt huấn luyện viên lại quay về hướng Lăng Lan lần nữa, muốn nhìn xem có thể phát hiện gì từ bọn nhỏ. Khi anh ta (huấn luyện viên) phát hiện những quân sinh kia chỉ mới cao bằng nửa thân mình thì đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó nhịn không được mà bật cười. Thế nhưng bất tri bất giác lại đặt đám nhỏ đó trở thành những đối thủ ngang hàng mình, đối phương rõ ràng chỉ là những đứa trẻ mới hơn mười tuổi, làm sao có thể phán đoán ra người mạnh yếu của tiểu đội Kim Lân chứ, có lẽ thắng được hai trận trước cũng chỉ là do trùng hợp…


“Lạc Lãng, sau khi đi lên thì đừng nghĩ nhiều, không cần quản đối phương có lỗ hổng hay không, chỉ cần nghiêm túc đánh thể thuật cơ bản, như vậy là được.” Không đành lòng nhìn Lạc Lãng thua thảm, Lăng Lan vẫn đưa ra một vài nhắc nhở cho Lạc Lãng.


Lạc Lãng gật gật đầu, vui sướng nói: “Đã biết, lão Đại.” Liền tính biết chính mình đi tìm ngược, nhưng có thể thua đẹp một chút cũng là tốt.


Trong lòng Lạc Lãng biết rõ, chính mình tuyệt đối không thể so với đối phương, tuy rằng đối phương thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng khẳng định đã trải qua vô số chiến hỏa, bò ra từ trong sự sinh tử, tồn vong. Như vậy kinh nghiệm chiến đấu của người đó chắc chắn vượt qua cậu mấy lần.


Có lẽ thấy thế đoạt công của l18 không tác dụng nên lần này khi nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của Lạc Lãng, không vì thắng hai trận trước mà kiêu ngạo tự mãn, đối thủ của cậu đơn giản từ bỏ đoạt công, bắt đầu tính đi loanh quanh giằng co, đương nhiên trong lúc giằng co còn cố ý mà lộ ra một ít lỗ hổng trong phòng thủ, những lỗ hổng nhỏ linh tinh ý đồ dụ dỗ Lạc Lãng chủ động công kích.


Bất quá, Lạc Lãng bởi vì có Lăng Lan nhắc nhở nên căn bản đối với những lỗ hổng đó nhìn như không thấy, cậu cực kỳ bình tĩnh, trước khi không biết rõ ràng thật lực của đối phương, cậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.


Cứ giằng co mấy vòng như vậy, đối phương tựa hồ cảm thấy tiếp tục đi xuống cũng không có tác dụng gì, vì thế liền chủ động tấn công.


Thể thuật cơ bản của học viện đồng quân tuy được nói công thủ cân bằng, nhưng nếu truy kỹ hơn sẽ phát hiện những đòn tấn công của nó đều từ phòng ngự mà sinh ra, nói cách khác, thể thuật cơ bản của học viện đồng quân là thuật đấu vật phòng ngự cực kỳ chắc chắn, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK