Trên đấu trường, tuy rằng Vương Kha muốn bắt chặt lấy yếu điểm thể lực không đủ của Tề Long để đánh bại đối phương, nhưng Tề Long bị Lăng Lan ngược mãi thành quen, lúc nào cũng bị tra tấn lên bờ xuống ruộng, ngấp nghé ở mức sụp đổ, bởi vậy cách tấn công này của Vương Kha không hề mang lại nhiều áp lực cho Tề Long, hơn nữa kinh nghiệm đấu tay đôi của Tề Long còn vượt xa Vương Kha, rất nhanh sau đó, Tề Long đã thích ứng kịp.
Có điều, dù sao Vương Kha cũng là nhân tài xuất sắc do Học viện quân đội thiếu niên Doha đào tạo ra, tâm thái cực kỳ tốt, cho dù cậu ta luôn chiếm thế thượng phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đánh bại Tề Long, nhưng cậu ta vẫn khống chế bản thân không ham thắng, ra đòn cực kỳ ổn định. Điều này làm cho đám người đang ngồi trong phòng quan sát liên tục gật đầu tán thưởng, tất cả đều cho rằng người này là nhân tài hiếm có, là đối tượng trọng điểm mà Lăng Thiên có thể đào tạo thành đội trưởng.
- Các cậu nói xem, Vương Kha này thể hiện thế nào?
Bỗng nhiên Lăng Lan hỏi mấy người xung quanh.
Lạc Lãng là người đầu tiên trả lời:
- Rất khá, ra đòn ổn định, không xúc động lỗ mãng, suy tính trước rồi mới hành động.
Lời nhận xét của Lạc Lãng được những người khác tán đồng, Tạ Nghi bổ sung:
- Tuy trạng thái của Tề Long không tốt, nhưng đẳng cấp thể thuật của cậu ta vẫn cao hơn Vương Kha ít nhất một bậc, nhưng Vương Kha lại không hề sợ hãi, tâm thái rất tốt.
Lăng Lan nghe Lạc Lãng và Tạ Nghi nói vậy, cô không nói gì mà nhìn về phía Hàn Kế Quân.
Hàn Kế Quân cảm giác được ánh mắt hướng về phía mình của lão đại, hiểu rằng mình nhất định phải trả lời, thế là nghiêm túc nói:
- Đẳng cấp thể thuật của tôi đều thấp hơn mọi người, thứ tôi nhận ra được nhất định mọi người cũng sẽ nhận ra, tôi chỉ nghĩ là, nếu thật sự muốn giành chiến thắng, e rằng cách đánh bảo thủ phòng ngự này rất khó có hiệu quả.
Lời của Hàn Kế Quân khiến khóe môi Lạc Lãng và Tạ Nghi đều để lộ nét tươi cười, tuy rằng họ thừa nhận khả năng của Vương Kha, nhưng họ không nghĩ rằng Vương Kha có thể đánh bại Tề Long, thật ra lời của Hàn Kế Quân chính là lời họ muốn nói.
Lúc này Hàn Kế Quân chuyển hướng nhìn về phía màn hình, quan sát hai người đang so tài trên sàn đấu, tiếp tục nói:
- Tề Long, cậu ta không phải là người cố tình kéo dài thời gian là có thể đánh bại.
Ánh mắt anh ta mang theo niềm tin vững chắc, anh ta tin tưởng vào người bạn của mình, cậu ta không dễ bị người khác đánh bại như thế.
Lâm Trung Khanh nói với vẻ đồng ý:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Kế Quân, thể chất của Tề Long thuộc vào hạng trâu bò nhất tôi từng thấy, có những lúc tưởng như giây tiếp theo cậu ta sẽ gục rồi, nhưng chỉ cần áp lực không vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu ta, dù có đánh thế nào cũng không làm cậu ta gục hẳn được.
Ánh mắt kính trọng và hâm mộ của Lâm Trung Khanh lại chuyển về phía Lăng Lan:
-Cũng chỉ có sức tấn công mạnh đến mức đáng sợ như của lão đại mới có thể phá vỡ khả năng chịu đựng của Tề Long trong nháy mắt, tôi còn chưa nhìn thấy người thứ hai thật sự thắng được cậu ta về thể thuật.
Nhiều nhất cũng chỉ là cả hai cùng bại, giống như cuộc chiến học viên mới năm đó, khả năng chống đỡ áp lực của Tề Long thật sự quá mạnh mẽ, quá khủng bố.
Câu trả lời của bốn người khiến đôi mắt Lăng Lan hiện lên một chút tán thưởng, cô rất vui khi mọi người đều nhìn ra được điểm này. Ổn định không phải không tốt, nhưng cần phải xem xét tình huống, Vương Kha lựa chọn cách đánh ổn định, không vấn đề gì cả, nhưng cậu ta đã bỏ qua một vấn đề, nếu không tạo đủ áp lực mà chỉ dựa vào việc trì hoãn thời gian, muốn thẳng kiểu người như Tề Long là chuyện không thể nào. Đối với Tề Long, nhất định phải áp dụng lối đánh tấn công mạnh bạo và quyết liệt, nhanh đến mức làm cậu ta không kịp thở, lúc này mới có thể hạ gục cậu ta.
Ngay khi Vương Kha lựa chọn cách tấn công ổn định, bảo thủ này, thực ra cậu ta đã mất đi cơ hội chiến thắng Tề Long.
- Nói thế có nghĩa là, các cậu đều không xem trọng Vương Kha?
Khóe miệng Lăng Lan khẽ nhếch lên.
Câu hỏi này nhận được câu trả lời đồng thanh của bốn người:
- Đương nhiên!
Chỉ dựa vào một mình Vương Kha đã muốn đánh bại Tề Long, chuyện này là không thể nào.
Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, tình huống trên sàn đấu đã thay đổi, Tề Long vốn luôn phòng thủ bị động bỗng ra tay.
- Tề Long ra tay rồi.
Hàn Kế Quân kích động hét lên. Trong bao nhiêu người ở đây, người quan tâm Tề Long nhất chính là anh ta rồi, cho dù anh ta tin tưởng Tề Long sẽ thắng, nhưng vẫn không kiềm chế được hơi lo lo, nhìn thấy rốt cuộc Tề Long cũng phản công, anh ta vui đến mức nhảy cả lên.
Cơn kích động qua đi, anh ta nhìn thấy đám Lạc Lãng đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn mình, cảm giác được mình lại mất hình tượng rồi, anh ta lập tức nghiêm mặt lại, bình tĩnh ngồi xuống, giải thích với đám Lạc Lãng:
- Phải để đám học viên mới nhìn xem, cho dù thể lực đã tiêu hao không còn, đoàn trưởng của Lăng Thiên cũng không phải ai cũng có thể đánh bại được.
- Ồ thế à?
Câu trả lời của ba người kéo dài một cách kì lạ, làm mặt Hàn Kế Quân đỏ cả lên, anh ta bặm môi nhìn về phía Lăng Lan, đều tại lão đại hết, tiêu hao sạch thể lực của bọn họ, một cuộc kiểm tra vốn không thể tạo nên sóng gió gì, giờ lại thành ra kinh ngạc muôn phần như thế, đối phó một Vương Kha nho nho đã khiến anh ta mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Ánh mắt hơi ai oán của Hàn Kế Quân đã lọt vào mắt Lăng Lan, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Từ khi các đàn anh năm năm có thể thuật cao cấp rời khỏi học viện, ngoại trừ cô ra, Tề Long trở thành người có đẳng cấp thể thuật cao nhất cả học viện quân sự. Tuy rằng dưới sự đè ép của cô, đám Tề Long vẫn xem như chăm chỉ luyện tập, nhưng so sánh với trước kia thì tiến độ đã chậm đi rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô nhẫn tâm tiêu hao sạch thể lực của họ trước trận đấu. Nhân dịp này, nếu có thể khiến Tề Long rơi vào hoàn cảnh sinh tử, đó là chuyện tốt nhất. Còn nếu không thể, cũng sẽ khiến họ nhớ kỹ nỗi khổ mất hết thể lực này, để bọn họ hiểu rằng, cấp bậc không phải là tuyệt đối, nếu như có nguyên nhân bên ngoài, kẻ yếu cũng có thể đánh bại họ.
Giống như lời Hàn Kế Quân nói, Tề Long đã ra tay, khổ sở kiên trì hơn mười phút, cuối cùng anh ta cũng giác tỉnh thú giác dựa vào khả năng trời phú của mình, cảm nhận được một yếu điểm chết người trong đòn tấn công của Vương Kha.
Tề Long vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, không thèm nghĩ ngợi gì hết, vận dụng chút sức lực ít ỏi vừa tích góp được trong khoảng thời gian này của mình vung một quyền thật mạnh vào chỗ muốn đánh tới.
Nhìn qua Vương Kha có vẻ như không hề có sơ hở, nhưng chính vào lúc Tề Long vung một quyền này ra, cậu ta lại hạ cánh tay trái luôn bảo vệ nghiêm ngặt lồng ngực xuống để ra đòn tấn công tiếp theo, bởi vậy để lộ một khoảng trống.
“Oành!”
Nắm đấm của Tề Long đánh chính xác vào lồng ngực Vương Kha, tuy sức lực không lớn, nhưng cơn chấn động nó dẫn tới đã ngắt quãng sự vận chuyển máu trong tim cậu ta, lồng ngực thắt lại, dòng khí lực vốn tuần hoàn mạnh mẽ bị cắt đứt, Vương Kha bay thẳng ra ngoài không thể chống cự nổi.
Còn chưa đợi cậu ta có cơ hội khống chế cơ thể trên không trung, Tề Long đã bật người lên theo, lại đánh một quyền thật mạnh vào vai cậu ta, làm cho Vương Kha bay thẳng ra khỏi sàn đấu.
Vương Kha cong người lắc mình trên không trung, đáp xuống mặt đất một cách ổn định, Tề Long khống chế sức mạnh rất chuẩn, chỉ đánh bay Vương Kha chứ không làm cậu ta bị thương, bởi vậy Vương Kha mới có thể triệt tiêu sức tấn công của đòn này trên không trung, đáp xuống đất mà không hề bị thương. Tề Long nương tay khiến Vương Kha cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao cậu ta cũng dốc toàn lực trên sàn đấu, hơn nữa còn không hề nhẹ tay.
Vương Kha nhìn về phía trên sàn đấu, gương mặt hiện lên vẻ bội phục, cậu ta khom người nói cảm ơn:
- Tôi thua rồi, cảm ơn Tề Long học trưởng đã dạy bảo.
Quả nhiên không hổ là thủ khoa hai năm trước, cho dù trạng thái không tốt thì cũng không phải là người cậu ta có thể đánh bại, Vương Kha không khỏi nghĩ ngợi, nếu trạng thái cơ thể của Tề Long đoàn trưởng đạt mức hoàn hảo, rốt cuộc cậu ta có thể tiếp được mấy chiêu? Giờ đây Vương Kha vô cùng hi vọng mình có thể gia nhập vào cơ giáp đoàn Lăng Thiên, ngày sau có cơ hội, lại đấu với Tề Long học trưởng một trận.
Tề Long đứng trên sàn đấu gật đầu vài cái với Vương Kha, là giám khảo của trận đấu này, anh ta rất vừa lòng với màn thể hiện của Vương Kha, cho rằng Vương Kha không làm mất mặt Học viện quân đội thiếu niên Doha bọn họ, vị trí thủ khoa này, rất xứng đáng.
Tề Long vừa muốn lê bước mệt mỏi đi xuống sàn đấu, lúc này chỉ cần quan sát kĩ Tề Long sẽ thấy, toàn bộ quần áo anh ta đều ướt sũng mồ hôi. Tuy đã đánh bại Vương Kha, nhưng Tề Long cũng phải dốc hết sức bình sinh, anh ta cảm giác được cơ thể mình đã mệt mỏi đến cực điểm, tay chân đã tê rần đi, lúc này e rằng dù chỉ là một đứa bé ba tuổi cũng có thể đẩy ngã anh ta.
Đám học viên mới dưới sàn đấu quay sang nhìn nhau, bọn họ đều biết đây là cơ hội tốt nhất để đánh bại Tề Long đoàn trưởng, ai cũng rất nóng lóng. Nhưng mọi người đều băn khoăn, nếu thật sự đi lên đó, họ có bị các giám khảo cho là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay không, dù sao đây cũng không phải là giải đấu, chiến thắng không phải là tất cả, họ có thể vào được cơ giáp đoàn hay không, quan trọng vẫn là sự công nhận của các giám khảo.
Trong khi tất cả còn đang do dự, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên toàn bộ đấu trường:
- Bất kỳ ai, chỉ cần đánh bại được Tề Long, không chỉ được phép gia nhập vào cơ giáp đoàn Lăng Thiên tôi, mà còn nhận được phần thưởng kèm theo, chiến đội thuộc về người đó sẽ lập tức được gia nhập vào hàng ngũ chiến đội hạng nhất của Lăng Thiên.
Một tiếng này làm ánh mắt của những học viên mới còn đang do dự bỗng sáng lên, cũng kiên định hơn rất nhiều. Đám học viên mới đều hiểu, giọng nói lạnh lùng này nhất định là Lăng Lan đoàn trường số 1 của Lăng Thiên, chỉ có Lăng Lan mới có thể đưa ra lời hứa đánh bại Tề Long đoàn trưởng mà còn được công nhận. Nếu lãnh đạo cao nhất của cơ giáp đoàn Lăng Thiên đã truyền đạt mệnh lệnh như vậy, họ còn gì mà phải lăn tăn nữa?
Đám người thi vào được Học viện quân sự nam sinh số 1, thực ra đều là kẻ có dã tâm, đều muốn leo cao hơn nữa. Cho dù bản thân có chiến đội hay không, đều hi vọng xuất phát điểm của mình cao hơn người ta, tương lai phát triển tốt hơn người ta.
Sau khi đám người trong phòng quan sát nhìn thấy Lăng Lan ấn nút kết nối trò chuyện với bên ngoài, lạnh lùng vô tình công bố tin tức này, cả đám không khỏi cảm thấy đáng thương thay cho Tề Long, có một lão đại lãnh khốc vô tình thích chà đạp cấp dưới như thế, Tề Long sống thật sự bi thảm quá.
Đương nhiên, cũng có một số người hâm mộ Tề Long, ví dụ như Cao Tấn Vân, cậu ta hiểu lão đại Lăng Lan, biết rằng đây chắc là cách lão đại Lăng Lan chỉ dạy cho Tề Long. Cậu ta cảm thấy hơi tiếc nuối, tuy rất cố gắng thể hiện, đúng là đã khiến lão đại nhớ tới cậu ta, nhưng cũng chỉ có vậy, muốn được đích thân chỉ dạy như Tề Long, chỉ có vài người ở bên cạnh lão đại từ lúc bắt đầu mới có cơ hội này.
Cao Tấn Vân cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cậu ta tỉnh lại rất nhanh, tuy cậu ta chậm hơn những đội viên lâu năm kia mấy bước, nhưng cũng không quá muộn, cậu ta tin rằng, chỉ cần luôn luôn đi theo lão đại, sớm muộn gì cũng có cơ hội, sớm muộn cũng có cơ hội… Cao Tấn Vân nhớ tới chuyện Lâm Trung Khanh có lần vô tình để lộ ra, cậu ta siết chặt nắm đấm, nói với bản thân phải tiếp tục cố gắng, vào năm thứ năm nhất định phải thi được vào quân đoàn số 23! Đó là cơ hội duy nhất để cậu ta có thể thực sự đi theo lão đại.
Lời Lăng Lan nói làm cả người Tề Long cứng lại, anh ta dùng ánh mắt u ám ai oán nhìn về phía phòng quan sát đối diện, lão đại, cậu thích nhìn thấy tôi bị đánh bại thế hả?