Bởi vì sớm chuẩn bị sẵn sàng nên Hoắc Chấn Vũ lựa chọn lấy công làm thủ, trực tiếp vận dụng chiêu thức mạnh nhất của mình để đối kháng tuyệt chiêu mạnh nhất của Lăng Lan.
Cao thủ so chiêu không giống với những tay đánh cách đấu cảnh giới thấp phải đánh tới mấy trăm chiêu mới có thể phân thắng bại, cao thủ chỉ cần một hai chiêu là phân được cao thấp. Hoắc Chấn Vũ biết rõ, hắn tin tưởng đối phương cũng rõ ràng, cho nên một chiêu này của đối phương tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài vậy, một quyền này tuyệt đối là kinh thiên động địa.
Hoắc Chấn Vũ đương nhiên sẽ không tiếp tục che dấu thực lực, hắn dồn khí vào đan điền rồi hét lớn: “Cực hạn bá vương quyền!”
Theo này một tiếng, tay phải Hoắc Chấn Vũ nắm lại thành quyền, hung hẵn mà đón nhận nắm tay của Lăng Lan.
Một chiêu này thể hiện toàn bộ quyền phong của Hoắc Chấn Vũ. Con đường cách đấu mà hắn đi là con đường mạnh mẽ uy mãnh vậy nên mỗi chiêu thức đánh ra đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần nghe tiếng xé gió của chiêu thức hắn đang ra thì cũng đủ khiến cho những người đang xem trận đấu biến sắc. Cho dù không trực tiếp đối mặt với chiêu này nhưng ai cũng có thể cảm nhận được lực lượng khủng bố ẩn dấu trong đó.
Lăng Lan thần sắc hơi động, nắm tay nguyên bản dùng bảy phần lực tức khắc nâng tới chín phần. Chỉ có chiêu thức khủng bố như Bá vương quyền này mới phù hợp với thân phận người mạnh nhất trường quân đội của đối phương. Trong lòng Lăng Lan nhanh chóng hiện lên một tia ngưng trọng, không dám coi thường đối thủ.
“Phanh!” một tiếng, hai nắm tay mạnh mẽ đụng vào nhau, Lăng Lan liền cảm thấy lực lượng của đối phương thập phần trầm hậu, tuyệt đối không phải là đối thủ mà cô chỉ dùng tấc kính nhất đoạn hay nhị đoàn là có thể đánh bại…
Hoắc Chấn Vũ vừa mới tiếp xúc nắm tay của Lăng Lan liền cảm giác được nắm tay truyền đến một cổ lực lượng mãnh liệt, tuy rằng cường đại nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi mà hắn có thể chống cự, còn chưa chờ hắn yên lòng thì hắn liền cảm giác một cổ lực lượng mới chồng lên lớp lực lượng cũ hướng về hắn đánh tới….
Hoắc Chấn Vũ sắc mặt hơi đổi, hắn hô lên một tiếng, điên cuồng vận chuyển nội kình trong cơ thể để lại lần nữa đối kháng với cổ lực lượng mới chồng lên. Ưu điểm của cực hạn bá vương quyền chính là trước khi tiến tới cực hạn của thân thể, cho dù đối phương có bao nhiêu lực lượng cường đại thì hắn đều có thể chống đỡ được.
Lúc này Hoắc Chấn Vũ cũng nhịn không được cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn lúc đầu của mình, dùng chiêu mạnh nhất chứ không dùng những chiêu thức, nếu không với việc bị tấn công từ một lực chồng mới bất thình lình như vậy, hắn chắc chắn sẽ bị chấn thương mà bỏ cuộc.
Nhưng Hoắc Chấn Vũ chỉ vừa mới an tâm một chút thì hắn liền cảm giác một cổ lực lượng mới xuất hiện, lại lần nữa chồng lên lực lượng có sẵn. Mà cổ lực lượng này thiếu chút nữa đem lực lượng của hắn đánh tan. Chẳng lẽ hắn sẽ thua như vậy sao?
“Không!” Không chịu nhận thua như vậy, Hoắc Chấn Vũ ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt trừng lớn, sắc mặt đỏ lên, cùng lúc đó toàn bộ cánh tay phải đột nhiên bạo trướng ……
Liền nghe được ‘rẹt’ một tiếng, toàn bộ cánh tay phải của Hoắc Chấn Vũ phồng lớn là tay áo rách toạc hóa thành những miếng vải nhỏ rơi xuống mặt đất để lộ ra cánh tay cường tráng rắn chắc, khối cơ bắp phồng lên kia nổi lên từng đường gân xanh rõ rằng.
Vì chống cự tấc kính tam đoạn của Lăng Lan, Hoắc Chấn Vũ trực tiếp dùng sức mạnh cực hạn của bá vương quyền, hắn hy vọng đây sẽ là đòn tấn công cuối cùng của đối phương, nếu không, hắn nhất định sẽ thua cuộc.
Trong mắt Lăng Lan chợt lóe dị quang, khuôn mặt vốn trắng nõn bỗng đỏ ửng dị thường, chỉ thấy cô hô lên một tiếng, sức mạnh của tấc kính tam đoạn đang chuẩn bị biến mất thì nguồn lực thứ tư bắt đầu xuất hiện…
Sức mạnh thứ tư này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn ba lần phát lực trước cộng lại, lúc Hoắc Chấn Vũ cảm nhận được lực đánh của đạo thứ tư này thì sắc mặt tức khắc tái nhợt, lực lượng trong thân thể hắn đã đến cực hạn, không còn sức lực dư thừa để chống cự đòn thứ tư mới xuất hiện này……
Liền nghe “Bang! Bang! Bang!” vài tiếng, cánh tay Hoắc Chấn Vũ đột nhiên nổ rách, toàn bộ cánh tay liền giống như cái bong bóng bị nổ, máu từ cánh tay bắn ra, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương tay nứt gãy.
Bởi vì sức mạnh của đạo thứ tư này nên cánh tay phải của Hoắc Chấn Vũ trực tiếp bị phế đi. Nhưng công kích không chỉ dừng ở đây, ngay sau đó Hoắc Chấn Vũ bị đánh bay ra ngoài, ở giữa không trung “Phốc!” một tiếng. Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.
Lăng Lan thấy thế thu quyền, cô mày hơi hơi nhíu, vết đỏ ửng trên mặt biến mất, đảo mắt liền tái nhợt. Bởi vì không chuẩn bị đầy đủ lực mà cưỡng chế vận hành tấc kính tứ đoạn là cô bị phản phệ, cũng làm cô bị nội thương một chút.
Lúc này đây, Lăng Lan đã nhận được một bài học đắt giá đó chính là trong lúc chiến đất, tuyệt đối không thể khinh thường bất cứ đối thủ nào, nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu không rất dễ dàng bị đối phương đánh bại.
“Khi nào thì mình lại trở nên kiêu ngạo tự mãn như thế?” Lăng Lan nhịn không được phỉ nhổ chính mình, vốn cẩn thận nhưng từ khi biết cha Lăng Tiêu chưa chết thì những cẩn thận của cô cứ từng bước biến mất, này cũng không phải là một hiện tượng tốt.
Xem ra có một chỗ dựa vững chắc cũng không phải là chuyện tốt! Lăng Lan quyết định phải nhanh chóng khôi phục lại như trước, giả vờ như Lăng Tiêu vẫn “Hy sinh” như trước càng có lợi cho sự trưởng thành của cô.
Lăng Lan bên này đang phân tích tâm tính chính mình, quyết định về sau phải dựa vào chính mình để trưởng thành thì Hoắc Chấn Vũ ở không trung phun ra một ngụm máu tươi, hắn hơi lão đão rồi làm một động tác xoay người trên không trung rồi rơi xuống, đương nhiên bởi vì nội kình đã tiêu hão hết nên khi rơi xuống hắn không thể đứng ổn, liên tục lui ba bốn bước mới dừng lại.
Toàn trường “Ồ” lên một mảnh, mọi người kinh ngạc đứng cả lên, bọn họ không nghĩ tới người mạnh mẽ như Hoắc lão đại lại không thể chịu được một quyền của đối phương. Tất cả mọi người bỗng cảm thấy thế giới này bị điên đảo hết rồi, ai cũng tự hỏi người thiếu niên trước mắt này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà vừa mới tiến vào trường quan đội đã đem người mạnh nhất toàn trường đánh bại.
Hoắc Chấn Vũ nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên lạnh lùng, bình tĩnh đứng đối diện. Nếu không phải ý chí hắn kiên định thì chỉ sợ đã không thể chống đỡ đến bây giờ.
Chỉ thấy Lăng Lan lặng yên thu hồi cánh tay phải, dù vậy Hoắc Chấn Vũ vẫn có thể nhìn thấy cánh tay đó đang run lên không khống chế, xem ra một chiêu của hắn vừa rồi cũng không phải không ảnh hưởng đến đối phương. Điều nhỏ nhoi này khiến cho hắn có chút an ủi trong lòng, ít nhất đối phương cũng không phải “lông tóc vô thương” mà thắng trận này.
Nếu đối phương thật sự “lông tóc vô thương” thì…… Hoắc Chấn Vũ nhịn không được cười khổ trong lòng, hắn tin chắc nếu thật sự như vậy thì lòng tin của hắn nhất định sẽ bị đối phương đánh nát, thậm chí hoài nghi chính mình mất 5 năm tu luyện vất vả có phải chỉ là trò cười…
Dù vậy lòng tin của hắn vẫn bị đã kích, thậm chí gần như hỏng mất. Hoắc Chấn Vũ biết, nếu muốn trở lại tin vào chính mình lần nữa thì hắn phải quên đi bóng ma của ngày hôm nay, nhưng… việc này thật sự không dễ dàng…
Lúc này, Thượng tá Đường Ngọc nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ cao giọng hỏi: “Hoắc Chấn Vũ, có thể tiếp tục chiến đấu không?” Có lẽ người đứng xem bên ngoài còn không thể biết tình huống của Hoắc Chấn Vũ, nhưng là một người xem gần như cận cảnh, ông đương nhiên nhìn ra được Hoắc Chấn Vũ đã tới cực hạn, cho dù chiến đấu tiếp cũng chỉ sợ duy trì không được bao lâu.
Hoắc Chấn Vũ nghe vậy cười khổ, hắn trực tiếp nhấc tay nói: “Trọng tài, trận đấu này em nhận thua.” Chiêu thức mạnh nhất đã bị đánh tan, thân thể cũng đã gần như hỏng hoàn toàn, Hoắc Chấn Vũ thật sự không biết mình còn có thể dùng chiêu thức gì để tiếp tục chiến đấu.
Lăng Lan nghiêm túc mà mở miệng nói: “Cảm ơn!”
Lăng Lan nói cũng không phải là lời khách sáo, cô thật lòng cảm tạ một kích toàn lực vừa rồi của Hoắc Chấn Vũ, nó làm cô lĩnh ngộ được vấn đề trong tâm tính của mình, vấn đề đó còn quan trọng hơn thắng lợi lần này nhiều. Nếu cô vẫn luôn không phát hiện vấn đề này rồi tới khi có một ngày ra chiến trường thật thì cho dù cô có mạnh đến mức nào, nhưng với tâm tính ấy thì cô cũng chỉ có thể gãy cánh giữa đường.
Hoắc Chấn Vũ trả lời không nằm ngoài dự đoán của thượng tá Đường Ngọc, ông như suy tư gì mà nhìn thoáng qua Lăng Lan, sau đó cao giọng tuyên bố: “Đoàn Tân sinh vs đoàn cơ giáp Lôi Đình, trận thứ năm, năm nhất Lăng Lan đoàn Tân sinh thắng, tỷ số chung cuộc là 3-2, đoàn Tân sinh trở thành người dành chiến thắng cuối cùng!”
Theo một lời tuyên bố, tất cả mọi người đoàn Tân sinh nhảy dựng lên nhiệt liệt hoan hô, thực rõ ràng, tất cả mọi người đều hô tên Lan lão đại. Lăng Lan thắng trận này đã nâng địa vị của mình trong lòng các tân sinh lên một nấc cao mới, một nấc cao vô thượng mà không có bất kỳ kẻ nào có thể đánh đổ hay vượt qua.
Ngồi ở phía dưới, Vũ Cảnh được kết quả này thì trong lòng cuảng không có gì tiếc nuối, cậu đitheo đoàn viên cùng nhau vung tay hô to. Nhiều lần cùng nhau vượt qua những thời khắc mấu chốt như vậy làm cậu hiểu, cậu có thể mang theo một tiểu đội siêu cường nhưng cậu không thể khiến nó trở thành một đoàn đội bách chiến bách thắng, bởi vì cậu thiếu loại dũng khí và khí phách như Lăng Lan, thậm chí trên mặt tâm lý, cậu cũng không thể vững vàng như Lăng Lan, cho dù gặp khó khăn tới mức nào cũng có thể bình tĩnh như cũ…
“Ha ha, thật sự thắng……” Mấy người bên Cao Tấn Vân nhìn thấy kết quả này đều lộ ra nụ cười si ngốc, cho dù bọn họ đã bị Cao Tấn Vân khuyên nhủ thành công nhưng bọn họ cũng không tin Lan lão đại có thể thắng người mạnh nhất trường quân đội để dành thắng lợi cuối cùng trong lần đánh cược này. Kết quả hiện lên rõ ràng trước mắt khiến cho bọn họ như bị hôn mê, bởi vì kết quả này khiến cho bọn họ bị đã kích rất lớn.
Cao Tấn Vân ngạo nghễ cười điên cuồng nói: “Ha ha ha, bây giờ đã biết Lan lão đại lợi hại đi…… Lôi Đình muốn ăn đoàn Tân sinh, chỉ cần có Lan lão đại ở đây thì hết thảy chính là nằm mơ!”
Một người trong số đó hít sâu một hơi rồi mới bình tĩnh được thán phục nói: “Đội trưởng Cao nói không sai, từ giờ về sau, chúng tớ nhất định sẽ nghe theo lời cậu.”
Nghe một người nói trước như thế, những người còn lại cũng cảm thấy may mắn vì đã nghe theo lời khuyên của Cao Tấn Vân, tiếp tục chờ đợi kết quả cuối cùng xuất hiện, bây giờ nghĩ lại thì đúng là bọn họ đi đúng bước rồi. Lúc này, bọn họ nhịn không được vì những người không kiên định bỏ chạy trước mà tiếc hận, giống như Cao Tấn Vân nói, cơ hội chỉ có một, nắm được chính là nắm được, bỏ lỡ thì thật sự là bỏ lỡ.
“Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón Lan lão đại!” Cao Tấn Vân nhìn đoàn viên đoàn Tân sinh đang vui vẽ tiến về phía lôi đài thì kích động nói.
“Được!” Những người còn lại cao giọng trả lời. lại. Lúc này bọn họ quả thật muốn cùng mọi người trong hưởng thụ niềm vui không dễ dàng này. Đây là thắng lợi của bọn họ, là dấu mốc đầu tiên cho việc đứng vững gót chân tại trường quân đội…