Beta: Beheonhoxinh
Ba người gian nan đem thuyền viên đưa vào phòng một cách hết sức cảnh giác, sau đó trực tiếp khóa cửa, nếu không có người bên ngoài dùng mật mã mở ra, người bên trong đừng mong chạy thoát. Lăng Lan cũng không quên giao nhiệm vụ cho Tiểu Tứ cắt đứt liên lạc khí của bọn họ, đề phòng những tay này tỉnh trước thời hạn rồi thông tri với bên ngoài tiết lộ kế hoạch hành động của bọn họ.
Mà giờ phút này, những học sinh đi theo Lăng Lan đã rõ ràng mục đích là làm gì, tuy nghe qua rất điên cuồng nhưng bất quá mọi người đều rất thích, nhiệt huyết sôi trào, không có ai lùi bước, ngược lại càng cảm thấy cực kỳ kích thích, đây mới là chuyện bọn họ nên làm …
Cái đám thiếu niên vừa vặn đang trong quá trình thích tạo phản, có vô số những giấc mộng kỳ quái của tuổi mới lớn, thiếu niên nhiệt huyết tràn đầy dũng khí, chuyện kích thích dĩ nhiên là nguyện ý đi làm, cho dù trả giá đắt cũng không hề hối tiếc. Nghé con mới ra đời làm gì biết sợ cọp chính là đây, cái gọi là sợ hãi đối với những thiếu niên thanh xuân chả là cái gì, hiện thực tàn khốc cũng không thể trói được đôi cánh tự do kia của họ….
Cho nên hiện tại, ý tưởng duy nhất của bọn họ chính là đi theo Lan lão đại trước mắt, làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, hết sức điên cuồng. Chuyện này thật sự khiến bọn họ cảm nhận được sự tự tin cùng kiêu ngạo!
"Tam ca, bọn họ, bọn họ, điên rồi! Thật sự điên rồi!" Đội ngũ đi theo Lăng Lan phía xa xa rốt cuộc cũng thấy rõ bọn Học viện kia muốn làm gì, nhất thời sợ tới mức muốn tè ra quần, thậm chí có vài người thân thể run rẩy cho thấy trình độ hoảng sợ của cả bọn lớn tới mức nào.
Một ít học sinh tại đây xem hành vi của Lăng Lan là một loại đại nghịch bất đạo, vậy mà dám tấn công người của Đệ nhất quân giáo tới đón, chẳng lẽ bọn họ không muốn đi đến trường đệ nhất quân giáo để học sao?
"Tam ca, chúng ta nhanh chóng báo cho thuyền viên đi, nhất định phải ngăn bọn họ lại, mấy tên này đang hủy đi hành trình chúng ta đến Quân giáo, bọn họ khẳng định là điên hết rồi.” Có người đưa ra đề nghị, cản lại hành động của Lăng Lan mới là phải đạo.
"Ngu ngốc! Im ngay!” Tam ca thấp giọng quát “Các cậu thì biết cái gì?” Tam ca nhìn về bóng lưng phía trước đã biến mất, trong mắt tinh quang chợt lóe, tuy tấn công thuyền viên là một loại hành động bất khả tư nghị, cảm giác đầu tiên chính là đối phương bị bức đến phát điên rồi... nhưng nghĩ nghĩ một chút, lại không hẳn là như vậy!
Lúc đầu lên phi thuyền, thuyền trưởng khiêu khích đủ kiểu, thái độ của thuyền viên càng là ác liệt, ngôn ngữ càng trực tiếp khinh thường trào phúng khiêu khích nhục mạ đủ loại, cho dù các học sinh nhường nhịn nhưng đối phương vẫn không bỏ qua, chủ động diễn một màn trong nhà ăn, cố ý khi dễ học sinh… Hết thảy những thứ này không phải là đang khảo nghiệm sự chịu đựng cuối cùng của học sinh sao?
Nói cách khác, phi thuyền này từ thuyền trưởng đến thuyền viên đều không có ý muốn sống chung hòa bình với bọn họ. Mọi người càng nhẫn nại thì sự áp bức cùng vũ nhục ngày càng nghiêm trọng hơn, cho đến khi các học sinh không thể chịu đựng mà triệt để bùng nổ… Đây là kết quả tất nhiên! Một khi đã như vậy, tại sao lại không giải quyết nơi nguồn gốc của xung đột?
Người đó nhất định là nghĩ như vậy cho nên mới hành động. Ánh mắt Tam ca lộ ra thần sắc bội phục, người này có dũng khí và tài năng lớn bậc nào khi hạ quyết định này. Mị lực lại càng lớn như thế nào để khiến hàng trăm học sinh nguyện ý cùng hắn mạo hiểm?
Tam ca lại nhớ đến tình huống trong nhà ăn, ở đó còn có một vị học sinh cấp khí kình tọa trấn, đây là một sự tồn tại khiến người ta khiếp sợ, mà người đó ở lại sắm vai nhân vật gì chứ?
“Chắc hẳn là vì hấp dẫn sự chú ý của mọi người, yểm trợ cho bọn họ hành động! Người thiết kế kế hoạch này không chỉ lớn gan mà còn là người thận trọng!” Tam ca vốn thông minh, rất nhanh liền đưa ra suy nghĩ cẩn thận. Trong lòng nổi lên một tia chua xót, chính cậu ta cũng từng cho rằng mình có tư cách cùng thiên kiêu chi tử ở Học viện đồng quân tranh tài cao thấp, hiện tại xem ra là do chính mình mơ mộng rồi. Chỉ cần Lan lão đại này thôi, vô luận tâm kế cùng dũng khí hay cảnh giới cậu ta đều thua kém xa đối phương.
"Tam ca, bọn họ nhất định sẽ thất bại, thuyền trưởng khẳng định là siêu cấp cường giả, bọn họ tuyệt đối không đánh lại người đó. Nếu chúng ta ở cùng bọn họ sẽ bị liên lụy đó!” Một đội viên nhắc nhở.
"Một người thì sao? Mẹ nó, chuyện trâu bò như thế này làm sao vắng chúng ta được, tuy chúng ta không phải là học sinh Học viện Đồng quân trung tâm, nhưng đừng quên, chúng ta cũng tốt nghiệp từ học viện Đồng quân, cũng là tân sinh Quân giáo giống họ …” Tam ca nói.
“Nếu họ thất bại, chúng ta cũng sẽ bị thuyền viên hạ nhục, còn không bằng gia nhập để tăng cao khả năng thắng lợi thì hơn… Tuổi trẻ không điên cuồng thì làm sao gọi là thiếu niên? Tớ quyết định đánh cược, còn các cậu thì sao?” Tam ca bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh trong ngực, máu sôi trào hừng hực, mặc kệ thất bại sẽ không có gì ngon ăn, nhưng vẫn muốn góp vui vào cùng.
Sự kiện này nhất định sẽ khiến trường Quân giáo khiếp sợ, thậm chí là đại sự của Liên bang. Đáng chết! Cậu thật sự không muốn bỏ lỡ.
"Quyết định của Tam ca chính là quyết định của tớ” Đội viên đáng tin cậy của cậu ta phát biểu ý tưởng.
“Nếu các cậu đều đồng ý, tớ đương nhiên cũng sẽ theo” Tuy tiểu đội có mấy người còn hơi do dự nhưng khi thấy mọi người đều đồng ý cược một lần thì cũng cắn răng chấp nhận.
Cuối cùng tiểu đội cũng thống nhất ý kiến, mà tiểu đội của Lăng Lan đã biến mất ở thông đạo phía trước, Tam ca nhanh chóng đuổi theo làm đội viên cũng chạy nhanh theo kịp, nếu bị bỏ rơi thì họ cũng hết cơ hội nhúng một chân vào.
Tam ca đang chạy đằng trước đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh lạnh lùng có cảm giác nghe quen thuộc “Nếu các người có hứng thú vậy thì cũng theo kịp đi!”
Tam ca dừng lại ngay, sắc mặt hơi đổi, bởi vì cậu ta nhớ ra âm thanh này chính là của người được gọi là Lan lão đại.
Đội viên thấy Tam ca bỗng dưng đứng lại thì vẻ mặt có chút ngớ ra không hiểu, chỉ nghe Tam ca thấp giọng nói “Cao Tấn Vân, mong được chiếu cố nhiều hơn”
"Lăng Lan, hoan nghênh cậu gia nhập!" Âm thanh lạnh lùng nhanh chóng trả lời, quả nhiên đó chính là Lan lão đại.
"Lão đại, cậu lầu bầu cái gì vậy?” Đội viên nhìn biểu hiện kỳ quái của Cao Tấn Văn chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, một thành viên trong đó không nhịn được hỏi.
Cao Tấn Vân không trả lời, chỉ nói một câu “Đi về phía trước, nhanh!”
“Á? Động tĩnh lớn quá lỡ bị họ phát hiện rồi sao?” Một đội viên lo lắng nói.
“Họ đã phát hiện ra chúng ta từ lâu, vừa rồi bọn họ mời chúng ta gia nhập đó” Cao Tấn Vân lúc này mới giải thích vì sao lúc nãy mình lầm bầm.
"Còn không đi mau, ở đó lãm nhãm cái gì?” Cao Tấn Vân buồn bực nói, Lan lão đại có công năng truyền lời từ xa, đến cùng là năng lực gì kia chứ? Chẳng lẽ là một loại tinh thần biến dị?
"..." Lời nói của Cao Tấn Văn làm mọi người trầm mặc, không thể tưởng được, bọn họ lén lút theo sau lại bị đối phương phát hiện từ sớm, nghĩ đến đây cả bọn rùng mình, nếu lúc đó trở về mật báo khẳng định sẽ bị đối phương tấn công, giống như tình cảnh của mấy thuyền viên đáng thương bị ném vào phòng tối ban nãy.
Nghĩ vậy, nhóm đội viên cảm kích nhìn về phía đội trưởng của bọn họ, lần nữa xác định, đi theo Tam ca đúng là không có sai mà!
Cao Tấn Vân buồn bực không tưởng được vì nguyên nhân này mà tín nhiệm của đội viên đối với mình lại tăng thêm một bậc, thậm chí bọn họ còn quyết định vô luận cậu ra quyết định gì cũng ủng hộ vô điều kiện. Điều này làm cho cậu được cả nhóm đồng lòng đi theo, trong tương lai, vì biểu hiện nổi trội xuất sắc đã chiếm lấy vị trí chủ lực đoàn thứ hai trong tập đoàn Lăng Thiên.
"Lão đại, ta làm không tồi chứ!” Trong ý thức hải, Tiểu Tứ đắc ý dào dạt nhìn về phía Lăng Lan tranh công, bởi vì vừa rồi nó lợi dụng công nghệ cao trong không gian học tập, đem âm thanh của cô chế thành mật mã sóng siêu âm, chỉ định người nhận thành công tiếp thu.
Lăng Lan không chút để ý nói “Uhm, không sai! Tiểu Tứ, tiếp tục cố lên!” Mặc dù trong nội tâm Lăng Lan cho rằng tên nhóc này vẽ vời thêm chuyện, lẽ ra cũng không cần phải phức tạp thế, chỉ cần đem âm thanh cô lợi dụng đường dẫn âm hưởng xác định địa điểm phóng tới là xong, dù mấy người khác nghe được thì cũng có sao đâu? Bất quá cô cũng thức thời không đả kích tính tích cực của cậu nhỏ, nếu nó có hứng thú đi làm thì cứ để cho làm luôn, chỉ cần nó không ngại phiền toái là được.
"Bất quá, đừng quên che giấu hành động của chúng ta, đừng để người của phi thuyền phát hiện” Lăng Lan lo lắng phân phó một câu, chỉ sợ Tiểu Tứ nổi cơn mê chơi mà quên đi nhiệm vụ chủ yếu của mình. Cả chặng đường thuận lợi xử lý nhiều thiết bị giám sát của đối phương hoàn toàn là nhờ công lao của Tiểu Tứ, nó luôn chế tạo ra những hình ảnh giả khiến cả phi thuyền đều có cảm giác hoàn cảnh hoàn toàn bình thường.
"Biết rồi, lão đại!” Tiểu Tứ bất mãn trả lời. Nó mà lại phạm vào cái lỗi cấp thấp này hay sao? Vì sao lão đại luôn không chịu nhìn lời nói của nó? Nó là thần của hư nghĩ thế giới, loại trường hợp cỏn con này dù nó đang ngủ cũng có thể hoàn thành xuất sắc à …
Chúng ta tạm thời quên đi Tiểu Tứ một bụng đầy oán niệm trong ý thức hải, giờ phút này, động tĩnh của tiểu đội Cao Tấn Vân đã bị những đội viên khác trong nhóm Lăng Lan phát hiện, Hàn Kế Quân sau khi nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nhịn không được sắc mặt hơi đổi.
Tiếng bước chân có chút lộn xộn, xem ra nhân số không ít, chẳng lẽ người của phi thuyền đã phát hiện rồi sao?
Các học sinh khác đồng dạng cũng khẩn trương, Lâm Trung Khanh lại nhìn về phía Lăng Lan, hỏi ý có cần mình đưa người qua chặn đánh không.
Lăng Lan lúc này mới giải thích “Không cần khẩn trương, là đồng bọn mới của chúng ta”
Nghe vậy mọi người trong lòng nhất thời buông lỏng, không khí khẩn trương cũng biến mất theo, cả bọn nhẫn nại chờ nhóm Cao Tấn Vân đuổi theo.
Lúc Cao Tấn Vân gặp tiểu đội của Lăng Lan, thấy mọi người đang dừng bước chờ bọn họ, hơn ba mươi ánh mắt đang nhìn chằm chằm làm cậu ta cảm thấy áp lực rất lớn.
"Chúng tớ đến từ Học viện Đồng quân Hỏa Vân Thành, tớ là Cao Tấn Vân …” Cao Tấn Vân nhanh chóng bày tỏ thái độ, giới thiệu nhóm bọn họ cho đối phương.
"Sau này hãy tự giới thiệu, Kế Quân, cậu đi an bày một chút đi” Lăng Lan nhàn nhạt ngăn lại lời nói của Cao Tấn Vân, xoay người bước sâu vào trong thông đạo, các học sinh khác không dám lưu lại, vội vã chạy theo…
Cao Tấn Vân theo bản năng sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ Lan lão đại này thật khó tiếp xúc…
Thêm tiểu đội của Cao Tấn Vân gia nhập, đại đội của Lăng Lan nhân số đã hơn bốn mươi người. Do không biết thực lực của tiểu đội Tam ca, Hàn Kế Quân cũng không tách ra mà cho họ hợp thành một tổ, cùng nhau hành động.
Đoàn người lại một đường tiến lên không chút sơ hở, rốt cục cũng tiếp cận mục tiêu mà Lăng Lan đề ra đó chính là phòng điều khiển của phi thuyền.