Lăng Lan không có ý lưu mặt mũi cho Thường Tân Nguyên, thẳng thắn nói ra lý do. Nơi này không phải thế giới cơ giáp, Thường Tân Nguyên không có cơ giáp đã qua cải tạo, trong kho hàng cơ giáp đều chỉ là hàng chính quy. Vì vậy như lời Lăng Lan nói, muốn sống sót ở trên chiến trường thì điều cần thiết nhất là dựa vào kĩ thuật thao tác của chính mình.
Lăng Lan không lưu tình chút nào khiến Thường Tân Nguyên hổ thẹn không dám ngẩng đầu. Cô nhận ra Thường Tân Nguyên bị đả kích không nhẹ, trong lòng thầm than, xem ra trong thời gian tới cái chức vụ bác sĩ tâm lí này cô không thể nào trốn tránh được rồi, vì thế cô nói tiếp:
- Cơ hội chiến đấu còn có rất nhiều, sau này hãy luyện tập thao tác thật tốt, lúc ấy anh có thể cùng hành động với bọn tôi.
Lăng Lan an ủi cũng không khiến trong lòng Thường Tân Nguyên thấy dễ chịu hơn, anh cúi đầu, nắm chặt tay, trong lòng không thể đè nén được nỗi mất mát và phẫn nộ, mất mát là bởi anh lại bị đẩy ra đằng sau, đây đã là lần thứ hai rồi, mà nguyên nhân mỗi lần đều giống nhau - kĩ thuật thao tác cơ giáp của anh không ổn.
Cho dù anh biết phụ trách hậu cần trong các chiến đội khác đều không tự mình xông pha chiến trường, mà họ dùng thiên phú của bản thân để phục vụ chiến đội. Tuy nhiên anh lại không muốn trở thành một quân nhân hậu cần như vậy, anh muốn giống như Lâm Trung Khanh, Lý Thì Du hay như Hàn Kế Quân, bọn họ đều là hậu cần, nhưng sức chiến đấu cũng rất mạnh, bưu hãn đến nỗi anh phải nhìn lên. Chung đụng với bọn họ càng lâu, anh càng cảm thấy bản thân vô năng, vốn luôn kiêu ngạo bởi thiên phú cải tạo của mình nhưng ở nơi này căn bản không tính là gì.
Đúng vậy, anh tức giận bản thân mình vô dụng, nếu trước kia anh bỏ công sức luyện tập tốt thao tác điều khiển cơ giáp thì có lẽ sẽ không bị bỏ lại.
Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Anh tuyệt đối sẽ không để Lan lão đại bỏ lại lần thứ ba! Trong lòng Thường Tân Nguyên quyết đoán hạ quyết tâm mới ngẩng đầu nhìn lão đại nhà mình, kiên định nói:
- Tôi sẽ không kéo chân cậu nữa, Lan lão đại. Tôi nói được thì nhất định sẽ làm được.
Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt đứng bên cạnh đều cảm nhận được sự quyết tâm của Thường Tân Nguyên, trong lòng càng bội phục năng lực trị người của Lăng Lan. Người được Lan lão đại thu nhận cho dù là vô dụng, không quá bao lâu đã có thể có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Điều này tưởng chừng không khó nhưng bọn họ căn bản không thể nào thực hiện được.
Thường Tân Nguyên nói vậy khiến trong lòng Lăng Lan gật đầu, cô nghiêm túc nói:
- Tôi tin tưởng anh!
Đội viên muốn trở nên cường đại khiến Lăng Lan thấy rất vui mừng.
Sau đó, Lăng Lan quay ra nói với Vũ Cảnh. Lý Anh Kiệt:
- Các cậu lập tức hành động ngay! Nếu mà quân địch tiếp đất thành công, một khi chúng đánh vào bên trong trường thì thật sự không đi được nữa đâu.
Khắp xung quanh khu dừng chân trang bị rất nhiều quang thuẫn phòng ngự, một khi xảy ra chiến hỏa sẽ được kích hoạt. Nhưng người bên trong lại không thể xông ra ngoài, trừ phi những quang thuẫn phòng ngự này bị ngoại lực phá hủy.
Lăng Lan không hề xem trọng những quang thuẫn phòng ngự này. Trong mắt cô thì đây quả thực là một thiết kế thất bại, khiến học sinh bên trong trở thành cá trong chậu. Một khi quang thuẫn phòng ngự bị địch phá hủy, học sinh lưu lại khu dừng chân sẽ mặc cho địch giết sạch. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan yêu cầu thành viên đoàn Tân Sinh di chuyển tới cứ địa phòng không.
- Rõ, Lan lão đại!
Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt biết thời gian cấp bách, không chần chờ nữa, lập tức cùng Thường Tân Nguyên đi ra ngoài sân, triệu tập đội viên tổ 2 ngay lập tức rời khỏi biệt thự của Lăng Lan, chạy cấp tốc đến cứ địa phòng không họ đã định ra.
Sau khi đội 2 đã rời đi hết, đoàn Tân Sinh vốn có tới ba trăm thành viên lập tức giảm đi hơn một nửa, ước chừng chỉ còn lại hơn một trăm đoàn viên đi chiến đấu, đại đa số là học sinh trường Học viện Đồng Quân Trung Tâm. Bọn họ đã từng cùng Lăng Lan tham gia Đấu Đại giới, từng đánh chiếm phi thuyền, bây giờ họ càng muốn dưới sự dẫn dắt của Lăng Lan, mở kho hàng cơ giáp của trường quân đội. Cho dù chỉ chốc nữa thôi họ sẽ bước lên cơ giáp tiến hành thực chiến, nhưng đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, họ không thấy sợ hãi chiến tranh, ngược lại nó càng khiến cho bọn họ hưng phấn không thôi.
Phải biết rằng, vào năm thứ ba, chỉ có học sinh ưu tú có thành tích đặc biệt mới có thể có cơ hội dùng cơ giáp thực chiến, nếu không thì chỉ có thể đợi đến năm thứ tư để đăng kí chính thức. Mà hiện tại, dưới sự dẫn dắt của Lăng Lan, họ thậm chí còn được trực tiếp tiến vào giai đoạn thực chiến từ 2 đến 3 năm trước thời gian quy định. Điều này khiến bọn họ lại cảm nhận được một lần nữa: đi theo Lan lão đại tuyệt đối có thịt ăn, quá kích thích, lại còn có khả năng trải nghiệm một số việc họ vốn nghĩ cũng không dám!!!
Lăng Lan nhìn thấy những khuôn mặt đang vô cùng hưng phấn này, âm thầm lo lắng, hào hứng như vậy không phải là không tốt, nhưng không thể để mất bình tĩnh được. Đặc biệt là những người này, họ đều một đường từ Học viện Đồng Quân theo cô mà đến, hễ khi nào cô muốn làm chuyện gì lớn, những đồng học này đều sẽ không đắn đo do dự gì mà ủng hộ. Có thể nói, nếu không có sự ủng hộ của bọn họ thì cuộc Đấu Đại giới trước kia căn bản còn chẳng mở ra được và nếu không có sự phối hợp toàn lực của bọn họ thì chiếm đóng phi thuyền sẽ không thuận lợi đến như vậy.
Trong thời điểm này, cô lớn mật tìm cách mở ra kho hàng cơ giáp, một phần là vì vấn đề an toàn của chính bản thân, đối mặt với vũ trang hùng hậu của phe địch đang che trời lấp đất thì chỉ có cơ giáp mới có thể khiến Lăng Lan có cảm giác an toàn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là cô muốn tạo điều kiện cho những bạn học mà cô tin tưởng này thêm một phần bảo đảm để có thể thực sự nắm giữ sinh tử của bản thân họ. Cô luôn hy vọng sau khi tối nay qua đi, ngày mai cô vẫn có thể nhìn thấy những người bạn này của mình.
Khí thế cả người Lăng Lan tỏa ra, đôi mắt lạnh lùng quét qua một vòng. Mỗi người ở đây đều có cảm giác bản thân mình đông cứng lại bởi bị đôi mắt hình viên đạn ấy quét qua, một cỗ hàn ý từ trong lòng dâng lên, tâm trạng vốn kích động hưng phấn không thôi ngay lập tức lạnh đi.
Sau khi nhìn thấy trong mắt mọi người đều đã hiện lên sự tỉnh táo và bình tĩnh, Lăng Lan mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tôi nhắc lại lần nữa. Đây là thực chiến, không phải là trò chơi, không phải đã chết còn có thể sống lại như trong thế giới cơ giáp ảo. Chúng ta sắp đối đầu với kẻ địch - kẻ địch thật sự. Bọn chúng là những kẻ thân kinh bách chiến (chiến đấu đã hàng trăm trận, rất lão luyện trên chiến trường), là những đao phủ đáng sợ hàng thật giá thật. Một khi chúng ta chết thì chính là chết thật sự, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cho dù là như vậy, các cậu cũng muốn theo tôi tới kho hàng cơ giáp, sau đó điều khiển cơ giáp đấu với quân địch, thề sống chết một trận trên chiến trường sao?
- Chiến! Chiến! Chiến!
Lăng Lan nói khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào. Họ dường như đang nhớ lại vào thời điểm trước khi Đấu Đại giới diễn ra, Lăng Lan cũng đã hỏi một câu giống như vậy. Năm đó, bọn họ - hơn một vạn học sinh – đồng thanh rống lên, khí thế còn hoành tráng hơn cả bây giờ nữa!
- Vậy bây giờ tôi sẽ vạch ra phương án chiến đấu, mọi người hãy nghe cho rõ ràng.
Lăng Lan sử dụng tinh thần lực để khuếch đại lời nói của mình vào trong ý thức của hơn một trăm học sinh phía dưới, cô nhấn mạnh:
- Hiện tại chúng ta sẽ phân đội để chiến đấu. Tuy nhiên mọi người phải nhớ kỹ rằng không thể đơn thương độc mã mà chiến đấu, vào lúc khẩn cấp, chúng ta phải chiến đấu vì chính bản thân mình, đồng thời cũng chiến đấu vì đồng đội ở bên cạnh. Còn một điều nữa, đó chính là: Chúng ta nhất định phải SỐNG SÓT TRỞ VỀ!
Khi Lăng Lan nói ra câu cuối cùng, cô đã sử dụng năng lực tinh thần cường đại nhất của mình. Cô dẫn dắt các bạn học mở ra kho hàng cơ giáp, chiến đấu với quân địch là hy vọng bọn họ sống sót, là hy vọng bọn họ trở nên cường đại, mà không phải để bọn họ chết ở chỗ này.
Những lời này của Lăng Lan khiến tinh thần mọi người đều rung lên, bốn tiếng “sống sót trở về” như khắc thật sâu vào trong đầu bọn họ. Cũng lúc đó bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về những người đồng đội của mình, tâm trạng vốn còn có chút thấp thỏm bất an, nhưng khi nhìn thấy những người đồng đội đang kề vai sát cánh bên cạnh thì những tâm trạng tiêu cực ấy đột nhiên lặng lẽ biến mất. Lan lão đại nói không sai, sát cánh cùng họ còn có chiến hữu, cũng không phải họ phải đơn thương độc mã chiến đấu!
Cứ như vậy, Lăng Lan dẫn theo hơn một trăm học sinh nhanh chóng rời khỏi khu dừng chân, cấp tốc chạy hơn mấy chục km về phía kho hàng cơ giáp. Mà lúc này, từ phía xa, xa ngược với lộ tuyến hành quân của họ, tiếng lửa đạn nổ vang không ngừng truyền đến, cùng với nó là bầu trời đêm liên tục vụt tắt vụt sáng.
Bởi vì radar không tìm thấy mục tiêu, bộ đội mặt đất chỉ có thể dựa vào sức người dùng kính hồng ngoại tầm xa để thăm dò. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi mười mấy phút, những “vị khách” không mời mà đến ở trên không cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt gương hồng ngoại.
- Thủ trưởng, có tin mới, quả nhiên trên không trung xuất hiện vô số vật thể lạ!
Mọi người vẫn luôn chờ đợi tin tức từ tổng bộ chỉ huy mặt đất, cuối cùng họ đã lấy được tin tức chính xác.
- Mẹ nó, bọn chó đó cuối cùng cũng dẫn xác đến.
Chỉ huy đột nhiên giật quân mũ ra, hung hăng ném xuống đất, ông xắn tay áo lên, quát lớn:
- Toàn thể bộ đội phụ trách lửa đạn chuẩn bị công kích, một khi bọn chúng vào tầm bắn thì thẳng tay oanh tạc!
- Rõ, thủ trưởng!
Quan quân thủ hạ ngay lập tức truyền đạt mệnh lệnh của Chỉ huy xuống. Ông ngẫm nghĩ một lúc, tiếp tục ra lệnh:
- Thông báo cho bộ đội cơ giáp dưới mặt đất chuẩn bị chiến đấu. Bên trong những vật thể kim loại hình trứng đó chắc chắn đều là cơ giáp. Hễ có cơ giáp nào của bọn chúng may mắn tiếp được xuống đất, lệnh cho bộ đội cơ giáp nhanh chóng quét sạch cho tôi.
Mệnh lệnh của Chỉ huy nhanh chóng được truyền đạt tới bộ đội cơ giáp mặt đất. Họ đã sớm chuẩn bị tốt, ngay khi nhận được mệnh lệnh này, họ liền chia nhỏ cánh quân ra để chiến đấu. Theo tin tình báo từ phía trên, những vật thể kim loại hình trứng đang rơi xuống này có vô số kể, như thể che trời lấp đất, ai cũng không biết từ góc độ nào sẽ có máy bay địch rơi xuống thành công, cho nên bọn họ không thể không tách ra để tìm kiếm tung tích những nhóm máy bay may mắn thoát khỏi lửa đạn phá không của bọn họ.
Mà hiện tại, tinh hạm trong Tinh Không cũng không biết được rằng kế hoạch đánh lén mà bọn chúng cho rằng vô cùng hoàn hảo lại bởi sự tồn tại của một trí năng siêu việt đã làm giả tình báo để bộ đội mặt đất phản ứng đúng lúc, làm tốt công tác chuẩn bị.
Mà hiện tại, tinh hạm trong Tinh Không cũng không biết được rằng kế hoạch đánh lén mà bọn chúng cho là vô cùng hoàn hảo lại bởi vì sự tồn tại của một trí năng thần kỳ đã làm giả tình báo để bộ đội mặt đất phản ứng đúng lúc, làm tốt công tác chuẩn bị, mà bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Cuối cùng thì những vật thể kim loại hình trứng kia đã tiến vào phạm vi công kích của đạn tên lửa, tất cả đạn tên lửa đồng thời được bắn lên, bầu trời đêm đen đặc đột nhiên bị khói lửa ngút trời cắt qua, trực tiếp bắn phá nhóm vật thể đầu tiên tới gần mặt đất.
Những vật thể đó bị đạn tên lửa bắn trúng đột nhiên phát nổ, bên trong rơi ra ba, bốn cơ giáp. Có một vài cỗ còn hoàn chỉnh, có cỗ lại bởi vì uy lực của đạn tên lửa mà trực tiếp bị phá hủy.
Mặc dù những vật thể này có năng lực ẩn mình khỏi radar, nhưng có một điều kiện tiên quyết chính là vật bên trong không thể có một chút dao động năng lượng, nếu không năng lực ẩn mình này liền vô hiệu, vì vậy cơ giáp bên trong đều ở trong trạng thái tắt máy. Bọn chúng dự định khi tới phạm vi trăm mét cuối cùng mới khởi động cơ giáp, phá trứng mà ra. Không khởi động hệ thống phòng hộ, cơ giáp cũng chẳng có gì lợi hại, nếu như bị đánh trúng nơi yếu hại thì nó còn không chịu nổi công kích của một quả đạn pháo bình thường.
- Chuyện quái quỷ gì thế này? Sao bọn chúng biết được kế hoạch đánh lén của chúng ta chứ?
Tình huống phía dưới nhanh chóng bị hạm đội trong Tinh Không biết được, tên tổng chỉ huy chứng kiến hình ảnh bi tráng được truyền lại đây, nhịn không được rít gào lên.